“Diệp Lăng Thiên, anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Hứa Hiểu Tinh nói với Diệp Lăng Thiên rồi đi ra trước.
“Các em ngồi đây nhé.” Diệp Lăng Thiên chào các bạn sinh viên rồi cũng theo ra ngoài.
“Cô giáo Hứa, có chuyện gì vậy?” Đi theo Hứa Hiểu Tinh đi tới đầu cầu thang, Diệp Lăng Thiên mới hỏi Hứa Hiểu Tinh.
“Tại sao anh lại không cần? Sao anh ngốc như vậy chứ? Dù anh đã gom góp được tiền chữa bệnh cho Diệp Sương nhưng lẽ nào anh không cần tiền nữa? Học phí cho học kỳ sau của Diệp Sương thì sao? Rồi cả sinh hoạt phí nữa? Đó không phải là một số tiền nhỏ. Tuy có thể là anh đã kiếm đủ tiền rồi nhưng lẽ nào anh chê tiền nhiều sao? Số tiền này cũng không phải là anh đi trộm mà có, đây là tấm lòng của giáo viên và các bạn học, tại sao anh lại không cần.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Cảm ơn lòng tốt của cô giáo nhưng tôi thật sự không thể nhận số tiền này. Diệp Sương là em gái của tôi, hiện tại ba mẹ tôi đều đã mất nên tôi chính là người bảo hộ của em ấy, những chuyện này đều là trách nhiệm của và cũng là quyền lợi của tôi. Tôi có năng lực và tiền, tôi có thể nuôi sống Diệp Sương, tôi không muốn cũng không cần sự giúp đỡ của người khác. Hơn nữa, hiện tại tôi đã gom đủ toàn bộ chi phí chữa trị rồi nên lại càng không có lý do gì để cần khoản tiền này nữa. Đương nhiên, tôi rất cảm ơn tấm lòng của cô giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104074/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.