- Nhật Hoàng, tôi biết cậu có tình ý với cô ấy nhưng...- anh ta từng bước tiến lại vừa đi vừa nói
- Cô ấy, là vợ sắp cưới của tôi - Lâm Thế Minh chỉ tay về phía cô nói một cách kiên định làm tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cô một cách ngạc nhiên. Họ bàn tán thì ra tin đồn đều là thật, người thì nói không phải đã hủy bỏ rồi ư,...
Cô sững người nhìn cậu đang đi đến gần cô khuôn mặt cậu còn cười vui vẻ cậu đắc ý nhìn cô, cứ thế đến trước mặt cô
- Sao vậy, không nhận ra chồng tương lai của mình à? - cậu hơi nghiêng người nhìn cô, cô xúc động đến nổi nước mắt tuông trào khỏi bờ mi, cô ôm chầm lấy cậu khóc, cậu cũng dang tay ôm lấy cô cả hai ôm nhau thật chặt, cô mếu máo trách cậu
- Sao đến bây giờ anh mới xuất hiện chứ? Em cứ sợ... cứ...cứ....sợ là sẽ chẳng thể nào gặp anh được nữa...hic...hic...đồ đáng ghét nhà anh...- cô nhìn anh,đánh anh vài cái đánh vừa yêu vừa giận, cô nhìn cậu thật kĩ vừa thút thít vừa nói, cậu cũng chảy nước mắt mĩm cười nhìn cô rồi quỳ gối trước mặt cô, lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, đưa trước mặt cô cầu hôn
- Anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy, suốt chặng đường dài nhiều năm qua đã để em bước đi một mình, sau này hi vọng em có thể cho anh cơ hội để đi cùng, và cũng hi vọng sau này em có thể làm mẹ của con anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-muon-cuoi-toi/2795160/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.