Cô bật người dậy trên giường bệnh, tay đang được truyền nước, cô vội gỡ bình nước đang treo, leo xuống giường, chạy ra ngoài, cô nhìn bốn phía, rồi chạy đến bàn trực hỏi y tá
- Chị, bệnh nhân vừa nhập viện chung với em hiện giờ đang ở đâu ạ - cô gấp gáp hỏi
rồi chạy đi tìm cậu
Trước hành lang, cô thấy bố mẹ cậu đang nói chuyện gì với bác sĩ,vẻ mặt của ông bà hết sức buồn, mẹ cậu khóc nức nở, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, bà đứng không vững khi nghe bác sĩ nói, ông Nam kế bên cũng nén đau thương để đỡ an ủi vợ mình. Một lúc sau bác sĩ sau khi thông báo xong thì rời đi, ông Nam ôm lấy bà Trân đỡ bà lại ghế
- Con sẽ không sao mình yên tâm - ông Nam nói, bà Trân ngước nhìn ông
- Con có mệnh hệ gì làm sao tui sống nổi đây.
- Tui sẽ cho người đi làm thủ tục đưa con mình qua Mỹ điều trị, với kỉ thuật tiên tiến ở đó con mình sẽ được cứu, bà đừng khóc - ông Nam an ủi vợ, bà Trân lau nước mắt nhìn chồng mình tin tưởng bà cũng hi vọng đứa con trai của mình bình an
Cô bước chậm rãi tiến về chỗ hai người cố gắng giữ bình tĩnh để nước mắt không rơi,cô cúi đầu chào hỏi hai người rồi liếc mắt nhìn qua cửa kính cô thấy cậu, tay chân đầu đều được băng bó, cậu nằm trên giường đôi mắt nhắm chặt bình yên ngủ.
- Con...xin...lỗi - cô cúi đầu xin lỗi bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-muon-cuoi-toi/2795157/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.