Chương 207:
Diệp Châu Tuấn đứng như trời trông, giống như không cảm giác được khí thế áp bách trên người Nam Cung Hàn, không đồng ý nhìn anh, nói thẳng: “Tôi nói việc riêng, tạm thời không thể để cho tổng giám đốc Hàn biết được.”
Trong nhảy mắt Diệp Ánh Du xúc động có thể có thời gian rút lui, đây rõ ràng là nói cho Nam Cung Hàn, hai người muốn thảo luận chuyện mảnh đất trại trẻ mồ côi kia sao?
Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự phách lối: “Tôi nói không được.”
Bàn tay Diệp Châu Tuấn nắm chặt lại giống như muốn ra tay. Diệp Cẩm Hãng nhanh chóng níu tay anh ta, vội vàng nói: “Anh trai, em nhìn thấy bác Trần, chúng ta đi qua chào hỏi đi.”
Diệp Ánh Du thở dài một tiếng không thể nghe, nói theo: “Anh Tuấn, có chuyện gì sau này chúng ta nói say.”
Bây giờ thật sự không phải lúc, cô chỉ hi vọng Diệp Châu Tuấn không muốn kiên trì đến cùng.
Diệp Châu Tuấn nghe thấy cô nói vậy, dừng một chút, nói: “Vậy thì tốt, tìm thời gian bàn lại.” Diệp Cẩm Hằng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu với Nam Cung Hàn rồi kéo tay anh ta rời đi.
Hơn một tiếng tiệc rượu, Diệp Ánh Du đi theo bên người Nam Cung Hàn, cơ hồ giống như là phong cảnh bên cạnh. Không phải không có ai bắt chuyện với cô, nhưng đều bị Nam Cung Hàn né đi hoặc trực tiếp cắt lời.
Nga cả như vậy, bữa tiệc này đối với Diệp Ánh Du vẫn là chuyện dày vò, không ngừng nghe những người kia nói về chuyện buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429736/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.