Chương 193: Khi Nam Cung Hàn nghe cô nói thế, liền chú ý tới Tống Tử Hàm đang đứng ở bên cạnh, thoáng nghiêng mắt nhìn, im lặng nói: “Nửa tiếng sau, đến phòng làm việc của tôi.” Tống Tử Hàm bị ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của anh quét qua, tim đập loạn nhịp, giọng nói có chút run rẩy đáp: “Vâng, thưa tổng giám đốc.” Đúng lúc này, Trần Minh Toàn đi tới, nói: “Tôi có nên gọi bác sĩ Phàm và nhờ anh ấy sang đây không ạ?” “Bảo cậu ấy mau lên.” Nam Cung Hàn nói xong, liền ôm Diệp Ánh Du rời đi, đưa cô vào phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng đặt lên giường. Phòng nghỉ này giống như là một căn hộ nhỏ vậy, thậm chí còn có cả quầy bar, Diệp Ánh Du vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng phức tạp vô cùng. Nam Cung Hàn xoay người đi lấy một hộp dụng cụ y tế sang, sau khi mở ra thì lấy lọ cồn y tế sát trùng cho cánh †ay của cô trước. Nhìn thấy động tác của anh, trong lòng Diệp Ánh Du chợt hoảng sợ, lo lắng nói: “Chẳng lẽ nào bây giờ anh định rút những mảnh thủy tỉnh đó ra à?” Cô thực sự lo lắng rằng Nam Cung Hàn sẽ làm bể những mảnh thủy tỉnh ra tiếp, hoặc là sẽ trực tiếp làm cho da thịt cô bị tổn thương hơn nữa, nhưng vẫn không rút ra được. Nghĩ đến cái tình huống đó, cô chợt run lên, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hàn, tràn ngập vẻ cảnh giác. Ánh mắt của Nam Cung Hàn sắc bén, dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh: “Dang rộng cánh tay ra, đừng có nhúc nhích lung tung.” Có thể anh không rành về các loại bệnh như sốt và cảm lạnh, nhưng đối với việc xử lý vết thương thì anh rất thành thục. : Việc Diệp Ánh Du được anh tự mình ra tay xử lý cho, là một vinh dự lớn đối với cô. Nhưng người phụ nữ này lại dám nghi ngờ kỹ năng của anh, thật sự không biết tốt xấu là gì! Diệp Ánh Du liếc nhìn hộp dụng cụ y tế, thậm chí loại aspirin thông dụng nhất còn không có, thật khiến cho cô phải lo lắng hoài nghi về cái hộp dụng cụ y tế này có phải chỉ là đồ trưng bày thôi không. Bằng cách này, cô thà chịu đau thêm một lúc nữa, dù sao thì bây giờ vết thương cũng đã tê rần rồi, thật ra cũng không có cảm giác đau đớn gì lắm. “Không phải là bác sĩ Phàm sắp đến rồi sao? Hay là tôi đợi thêm một lát nữa, sẽ không cần làm phiền đến anh đâu.” Nhìn thấy khuôn mặt đang dần dần tối sầm lại của Nam Cung Hàn, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ đi, rồi dần tắt ngấm vào trong cổ họng. Nam Cung Hàn lạnh giọng “hừ” một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn cô. Diệp Ánh Du quá xấu hổ nên đành phải khuất phục, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì anh nhẹ nhàng thôi đấy.” : “Ha ha.” Nam Cung Hàn cười chế nhạo hai tiếng, dùng tăm bông giúp cô sát trùng cánh tay và lau sạch máu xung quanh miệng vết thương. Động tác của anh rất nhanh nhẹn, sau khi được gây tê, anh đã dùng cái nhíp để gắp các mảnh thủy tỉnh vỡ một cách rất nhanh chóng và vô cùng chính xác ra cho cô. Diệp Ánh Du ngây ngốc nhìn từng mảnh từng mảnh thủy tinh được gắp ra vô cùng suôn sẻ, khiến cô không thể không thừa nhận rằng mình đã đánh giá sai anh rồi. Khi Lâm Phàm đến, vết thương của cô đã được xử lý hoàn tất, sau khi bôi thuốc Neosporin xong, đã được Nam Cung Hàn dùng băng gạc băng bó lại đẹp đẽ. “Anh còn đứng ở đó làm gì vậy?” Nam Cung Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, liền lạnh lùng hỏi. Lâm Phàm nghẹn lời, anh ta cũng muốn biết mình còn có thể làm gì được nữa đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]