Diệp Ánh Du quay đầu lại, không muốn cùng anh ta nói về chủ đề ngớ ngẩn này.
Lê Hiểu Vũ chống một tay lên bàn, cúi người về phía trước, buồn cười nói: “Tôi nói với Hàn một tiếng, em theo tôi thế nào?”
“Đùa à?” Diệp Ánh Du quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Cho dù giải quyết xong chuyện của cô nhi viện, cô cũng sẽ không để cho mình từ miệng cọp sáng đến miệng của con sói.
Lê Hiểu Vũ lắc ngón tay: ‘KHÔNG!
KHÔNG, xin hãy tin tôi, tôi có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô Du.” Anh ta đưa ngón tay về phía trước và di chuyển về phía những sợi tóc của Diệp Ánh Du.
Diệp Ánh Du đột nhiên hất tay anh †a ra, dùng sức trừng mắt nhìn anh ta, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì để bày tỏ cảm xúc của mình.
“Cô làm sao vậy?” Xa gân có một giọng hỏi trâm đục vang lên, hai người cùng lúc quay đầu lại nhìn thấy Nam Cung Hàn sải bước đi tới.
“Hàn, cậu đã về rồi.” Lê Hiểu Vũ hờ hững thu tay lại và mỉm cười chào. Diệp Ánh Du mím môi không nói lời nào.
Nam Cung Hàn đến bên bàn, ngồi xuống giữa hai người họ, liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Lê Hiểu Vũ, ghét bỏ nói: ‘Cậu không có việc gì sao mà chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Một nụ cười thâm thúy hiện lên trên khóe môi Lê Hiểu Vũ: “Nhìn người đẹp đi” Chuyến đi của anh ta thực sự không vô ích. Nhìn người đẹp thì không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429685/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.