“A… anh buông tay ra!” Nỗi đau đớn khó mà chịu đựng được truyền tới, Diệp Ánh Du kêu lên, nhưng tinh thần mới là thứ đau đớn nhất!
Cô không ngờ Nam Cung Hàn thậm chí còn không thèm nghe mà đã làm tiếp! Môi bị cắn đến mức lại chảy máu tiếp, đôi mắt Diệp Ánh Du trở nên trống rỗng.
Sự uy hiếp của cô cũng chẳng có tác dụng gì, nếu cô có thể với tới được vị trí của Nam Cung Hàn…
Vào giây phút cơ thể bị đâm vào, hạt giống muốn trở nên mạnh mẽ hơn để thoát khỏi Nam Cung Hàn đã khắc thật sâu vào trong lòng Diệp Ánh Dul Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hạt giống nảy mầm và lớn lên cứng cỏi bất khuất…
Cứ thế từ bỏ à, thật sự không còn cách nào khác nữa sao? Sự không cam lòng và nỗi căm thù tràn ngập trong mắt Diệp Ánh Du, ánh mắt cô càng trở nên lạnh lão hơn!
Dục vọng Nam Cung Hàn tích góp từng tí lúc nào cũng có thể trồi dậy, ngọn lửa trong đôi mắt đen ngày càng bùng lên.
Nhưng nhìn vào đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn lạnh như băng của Diệp Ánh Du, như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu xuống.
Đột nhiên lửa giận tràn ngập trong lồng ngực, viền mắt đỏ lên, động tác của anh càng thêm mãnh liệt, xông lên bừa bãi, đối xử thô bạo với người dưới thân không chút ôn hòal “A… Tiếng kêu đau đớn vừa thoát khỏi miệng liền ngừng.
Diệp Ánh Du cắn chặt môi của mình, đè xuống bản năng, lạnh lùng nhìn động tác của anh, không hề chống cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429682/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.