Diệp Ánh Du chỉ vào một xấp văn kiện cao hơn hai thước kia, không thể tin được hỏi: “Chỗ này cần tôi xử lý sao, không phải xem qua một lần là được rồi sao?”
Trần Minh Toàn chắc chắn gật đầu: “Tổng giám đốc bảo cô xử lý xong trước giờ tan làm hôm nay.”
Diệp Ánh Du hít sâu một hơi thật sâu, đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, nỗ lực bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi cơm nước xong xuôi sẽ xử lý.”
Trần Minh Toàn đồng cảm liếc cô một cái: “Nếu như cô có thể xử lý những văn kiện này xong trước giờ nghỉ thì mới có thể đi ăn cơm.”
Diệp Ánh Du lặp đi lặp lại câu này nhầm nuốt một lần: “Ý là, tôi không thể đi ăn cơm trưa?”
Trần Minh Toàn gật gật đầu: “Tôi đem sandwich về cho cô.”
Diệp Ánh Du thở dài một hơi, ôm tâm lý chờ may mắn nói: “Tôi có thể kháng nghị không?”
“Để cho tổng giám đốc biết, lượng công việc sẽ còn tăng thêm nhiều hơn.”
Trần Minh Toàn lùi lại một bước, “Tôi đi ăn cơm trước, cô từ từ làm đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.”
Đầu ngón tay Diệp Ánh Du run run vén tóc ra sau, ngồi mạnh xuống ghế.
Cô biết tiền lương không phải dễ dàng có được như vậy!
Bày ra tư thế Tam Lang liều mạng, Diệp Ánh Du bắt đầu xử lý một phần văn kiện.
Sau một tiếng mới miễn cưỡng xử lý xong hai phần, Diệp Ánh Du nhếch môi tự an ủi mình, những văn kiện này may mà cũng không có khó như thế, vẫn còn trong phạm vi năng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429679/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.