Diệp Ánh Du rất tức giận, hơn nữa càng tức giận vì ý chí bản thân không kiên định, thật đáng xấu hổ khi bị hôn đến thần trí mờ mịt!
Nam Cung Hàn liếm khóe môi, chỉ là một nụ hôn, còn lâu mới làm dịu đi ngọn lửa trong anh.
Anh cười xấu xa, ánh mắt mê muội lướt qua môi Diệp Ánh Du: “Tôi cưỡng bức em? Em không thích nụ hôn này sao?”
“Không!” Diệp Ánh Du cay đắng nói, sau đó xoay người rời đi. Lần sau, cô nhất định sẽ không cho Nam Cung Hàn cơ hội!
Không, sẽ không có lân nào khác!
Bảy giờ sáng, Diệp Ánh Du đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng Nam Cung Hàn vẫn chưa chịu dậy.
Thím La nhìn cô không vừa ý, khéo léo đề nghị: ‘Bảy giờ rưỡi ngày mai cô có thể dậy.”
Diệp Ánh Du lắc đầu: ‘Xin lỗi, chuyện này sẽ không ổn. Thím cũng biết răng tôi chuẩn bị vào công ty làm việc, phải ra khỏi khu biệt thự đón taxi.”
“Cậu chủ có thể đưa cô đi làm việc, sẽ không đến muộn.” Thím La khẳng định nói. Công ty quy định đồng hồ 8:30 là bắt đầu, và Nam Cung Hàn luôn đến sớm, và không có lý do gì để đến muộn cả.
“Cháu nghĩ thì nên biết cháu không muốn ở cùng anh ấy.” Diệp Ánh Du khế cau mày, nói thật.
Thím La liếc nhìn cầu thang: “Có thể cùng cậu chủ nói chuyện.”
Diệp Ánh Du nhìn theo ánh mắt của thím La và nhìn thấy Nam Cung Hàn trong chiếc áo sơ mi đen.
Người đẹp nhờ lụa, câu này là chân lý từ xưa đến nay. Nhưng cũng là sự thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429674/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.