“Cậu chủ nhỏ sáu giờ sáng đã dậy rồi.” Thím La cũng cười ha ha nói, nhìn anh đi lên lầu rồi qua người đến khách phòng của Diệp Ánh Du, gõ cửa phòng một cái.
Diệp Ánh Du vốn không buồn ngủ lắm, nghe được tiếng gõ cửa thì ngồi dậy: “Tôi ra bây giờ đây.
Không ngoài dự đoán của cô, hẳn là Nam Cung Hàn đã về. Mặc dù đã một tuần trôi qua không gặp nhưng cô thật sự còn chưa chuẩn bị thật tốt tâm lý để đối mặt với anh.
Nhưng hiển nhiên là cô không thể trốn tránh được.
Diệp Ánh Du sửa soạn đơn giản một chút, lúc ra đến phòng khách, bọ thím La nhét vào tay một cái khay, phía trên là một cốc cà phê thơm nồng đậm với đường phèn và sữa bò.
“Cô Ánh Du, nhờ cô một chút, cậu chủ chắc là đang ở trong phòng sách.”
Thím La cười híp mắt nói, rất tích cực tạo cơ hội cho hai người ở chung.
Diệp Ánh Du mặt đối mặt với bà nửa ngày mới đưa tay lên nhận khay, thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa lên cho anh ấy”
Bên ngoài phòng sách, Trương Thành và mấy tên vệ sĩ trông coi lân này không ai ngăn cản Diệp Ánh Du, sau khi gõ cửa thì để cho cô đi vào.
“Cậu Hàn, đây là cà phê thím La pha cho anh.” Diệp Ánh Du đặt cái khay xuống, giọng lạnh lùng nói, không có một chút suy nghĩ tranh công nào.
Không đợi Nam Cung Hàn lên tiếng, cô đã quay người muốn đi. Trong máy tính cũng rất đúng lúc truyền đến giọng nói đầy vẻ non nớt của Nam Cung Lăng: “Bố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429670/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.