Hàn Thiên Triết giữ Đăng Khoa sắc mặt đang xanh mét, tự mình bước lên nói: “Dù cô có phát tán đoạn ghi âm đó thì sao chứ? Chỉ cần không thể cách chức hiệu trưởng của chú Đăng Khoa, dù tôi và Đăng Khoa có thế nào, cô cũng không có kết quả gì tốt. Ánh Du, chuyện bình thường không thể chỉ quan tâm trước mắt, mà phải suy nghĩ đến sau này, cô lại…” 
“Không cần anh phải bận tâm.” Sắc mặt Diệp Ánh Du lạnh lùng, không nhúc nhích: “Điều kiện tôi đã nói ra, chỉ cần hội học sinh thu lại thông báo nghỉ học của tôi, dĩ nhiên bên trường học cũng cần phải làm vậy, đoạn ghi âm này tự tôi sẽ tiêu hủy sạch sẽ. 
“Ánh Du, không phải tôi không tin cô, dẫu sao cũng là chuyện quan trọng. 
Nếu cô nhận sai trước toàn thể giáo viên, sau khi thu lại thông báo, cô lại phát đoạn ghi âm ra… Thế nên, tôi thật sự không thể đồng ý với cô.” 
Sắc mặt Hàn Thiên Triết khó coi nói, ánh mắt hèn mọn liếc trên người cô, suy nghĩ phải làm sao mới lật được tình thế. 
“Tôi sẽ giữ đúng lời hứa.” Ánh mắt Diệp Ánh Du lạnh lùng lại thản nhiên: “Lại nói có hiệu trưởng ở đó, tôi cũng không ngu đến mức để bọn anh đồng ý với điều kiện của tôi rồi lại đổi ý.” 
“Chỉ là thế này cũng không bảo đảm lắm, bảo chúng tôi yên tâm thế nào.” 
Hàn Thiên Triết xua tay, bất đắc dĩ nói. 
Sau lưng anh ta, Đăng Khoa đã gửi tin nhắn, bảo người điều tra chuyện này. 
Định xem thử rốt cuộc đoạn ghi âm có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429646/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.