“Tôi, tôi thật sự không có, để cho anh ta chạm vào.” Trong một câu nói, cô phải ngắt quãng vài lần, chỉ có thể để từng chữ phun ra một cách rõ ràng. Đôi mắt đen láy của Nam Cung Hàn nhìn cô chằm chằm hồi lâu, anh lạnh giọng ra lệnh: “Nói chuyện cũng không được. Diệp Ánh Du mím môi, thật lâu sau mới nói: “Tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ không chủ động nói chuyện với anh ta.” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Nam Cung Hàn, rét buốt mà nghiêm nghị: ‘Vậy thì tôi sẽ khiến cậu ta không thể nói được.’ “Anh định làm gì?” Diệp Ánh Du giật mình, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt lập tức tái nhợt. “Cô lo lắng cho cậu ta sao?” Nam Cung Hàn lạnh giọng hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, cho người khác cảm giác như đang ép từng mảng băng giá buốt vào người, chảy dọc theo mạch máu đi vào cơ thể. Hàn Thiên Triết tuy không phải là thá gì đáng để anh bận tâm, nhưng nếu người phụ nữ này có lòng với anh ta thì anh cũng không ngại giơ chân giãm chết anh ta. “Tôi không có mài!” Diệp Ánh Du cau mày và khẳng định. Cô cố gắng hết sức để giọng nói mình bình tĩnh hơn: “Cậu Hàn, tôi không hiểu anh đây là có ý gì. Mặc dù bây giờ tôi tạm thời bị anh khống chế, nhưng tôi nói chuyện với ai đó là quyền tự do của riêng tôi và mong anh đừng xen vào.” Ngọn lửa trong mắt Nam Cung Hàn lại lần nữa dâng lên, sau khi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh lóe lên một lúc, anh đột nhiên quay trở lại vị trí lái xe. Thấy Nam Cung Hàn có vẻ đã bình tĩnh trở lại, Diệp Ánh Du mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã thoát nạn. Tuy nhiên, đợi cho đến khi quay về biệt thự. Nam Cung Hàn ôm ngang người cô và đôi mắt ngấm ngầm nổi lửa, cô mới nhận ra không ổn rồi, trong lòng cũng bắt đầu đánh trống, không biết Nam Cung Hàn sẽ đối xử với cô như thế nào. Cô bị ném ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, nhưng vì anh dùng lực quá lớn nên vẫn khiến cô có chút đau. Diệp Ánh Du chưa kịp hoàn hồn, liền vội vàng hét lên: “Cậu Hàn, trước đây anh từng nói khinh thường khi làm chuyện này với tôi mà.” Cô ấy nghiến chặt răng và thậm chí vì sự an toàn của bản thân mà cô không ngại hét lên với âm lượng vô cùng lớn. “Hiện tại tâm trạng tôi rất tệ. Nếu cô còn chống cự, đến lúc đó người bị thương sẽ chính là cô.” Hành động của Nam Cung Hàn chỉ là khựng lại một chút, sau đó anh càng trở nên thô lỗ hơn. Diệp Ánh Du đau đến mức suýt rơi nước mắt, cô cảm thấy bây giờ mình giống như gần kề với cái chết vậy. “Đừng… AI Tôi… tôi, không… đừng…” Lời nói cuối cùng bị cô nuốt vào trong cổ họng. Cho dù cô có dùng hết sức chống trả như thế nào đi chăng nữa, thì sức mạnh lẫn kỹ thuật của cô cũng không thể nào sánh bằng Nam Cung Hàn. Hơn nữa, người đàn ông đang trong cơn tức giận thì không bao giờ có ý định kiêm chế lại sức mạnh của mình. Được bao phủ bởi cơ thể cường tráng của người đàn ông, đôi môi và hàm răng bị anh cướp đoạt, cả cơ thể đều bị bao bọc bởi hơi thở của anh, trong đầu Diệp Ánh Du bỗng nhiên lóe lên khoảnh khắc của đêm đó. Toàn thân cô nhanh chóng nóng bừng, giống như có dòng nước nóng đang dâng trào trong mạch máu của cô. Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng lại rõ ràng đến như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]