“Có sao? Chắc là do anh cũng quan tâm Diệp Ánh Du không kém gì em vậy đấy.’ Hàn Thiên Triết nói những lời này, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Diệp Ánh Du.
Ánh mắt của anh ta cũng quá mức trắng trợn, Diệp Ánh Du không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh, buồn nôn liền chuyển chủ đề khác: “Hội trưởng, buổi chiều tôi sẽ đến văn phòng hội sinh viên để báo cáo. Rồi bù lại những thông tin mấy hôm nay còn thiếu sau đó sắp xếp chúng lại rồi gửi cho anh.”
Hàn Thiên Triết nghe vậy cũng không nói tiếp vê chuyện trước đó nữa, mỉm cười nói: “Vừa hay buổi chiêu hôm nay có cuộc họp chỉ bộ, thầy Lưu cũng sẽ tham gia đấy.”
Diệp Ánh Du gật gật đầu, sau đó liền kéo Hà Tuyết Hân nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Trở lại lớp học, một tiết học còn chưa kết thúc, cô lại tiếp tục bị giảng viên kêu ra ngoài nói chuyện.
Chẳng qua cũng chỉ là những lời khuyên bảo và khuyên nhủ cô phải kiên trì, dù gia đình có khó khăn đến đâu thì hai năm còn lại cũng phải học cho xong. Nếu thực sự không thể thì vẫn còn khoản vay và trợ cấp cho sinh viên hoặc học bổng đại loại vậy. Giáo viên hướng dẫn cũng đã hướng dẫn Diệp Ánh Du hơn hai năm, nên cũng không tin rằng cô sẽ dễ dàng chấp nhận để người khác bao nuôi như vậy.
Buổi trưa, sau khi ăn xong, dưới gốc cây si ở phía nam sân vận động, Diệp Ánh Du đem những chuyện cô trải qua trong khoảng thời gian này kể hết với Hà Tuyết Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429616/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.