Đầu lưỡi mạnh mẽ và linh hoạt của Nam Cung Hàn lướt qua răng cô, trêu chọc qua lại…
Môi và lưỡi đan vào nhau, đấu tranh trong đôi mắt trong veo của Diệp Ánh Du dần lắng xuống, một màu sương mù ẩm ướt hiện ra.
Cô bắt đầu thở dốc, khi cảm giác ngột ngạt lan tràn vào não thì cô chợt bừng tỉnh! Cô không có sức giãy giụa, không tìm được cách nào khác liên đập lên tay Nam Cung Hàn một cái.
Trong lúc đó, đường cong và nhiệt độ của người đàn ông từ bàn tay truyền đến khiến làn da ửng hồng của cô trở nên đỏ hơn.
Khi Diệp Ánh Du nghĩ rằng cô sẽ chết do nghẹt thở, Nam Cung Hàn cuối cùng cũng chịu buông cô ra, cô thở một cách nặng nhọc để xoa dịu trái tim đang đập mạnh như trống võ liên hồi.
Các tế bào trong cơ thể Nam Cung Hàn vẫn đang làm âm† đòi hỏi anh đem người trước mặt ăn đến xương cốt không còn mới dừng lại.
Tuy nhiên, anh lại cau mày nhìn chằm chăm vào bàn tay của Diệp Ánh Du Bàn tay vẫn thon thả, làn da trên mu bàn tay trắng nốn tỉnh xảo, móng tay tròn, hồng hào, khỏe đẹp. Tuy nhiên, trong lòng bàn tay của cô lại có rất nhiều vết chai sạn, đặc biệt là gân khớp xương, cảm giác trực tiếp truyền đến anh thông qua tiếp xúc giữa hai người.
Diệp Ánh Du lo lắng anh sẽ tiếp tục, sau khi lấy lại bình tĩnh liền vội vàng đẩy anh ra, cố gắng tránh xa, Nam Cung Hàn buông cánh tay cô.
Giọng anh có chút mất tự nhiên: “Cô đi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429614/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.