Loại công ty có thể độc chiếm hai tòa nhà ở cao ốc tại khu kinh doanh vàng này là niềm khao khát của biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp. Diệp Ánh Du cũng đã từng là một trong số đó, cô thậm chí còn có cơ hội báo cáo tại đây trong thời gian thực tập của mình.
Nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn nên đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Diệp Ánh Du bất giác có chút bần †hần, khiến cho Trần Minh Toàn phải cao giọng lên thì cô mới nghe thấy.
“À à, tôi đi qua ngay bây giờ.” Cô đặt tách cà phê xuống, khi cô mang theo lồng giữ nhiệt đi vào, đến gần liền có thể ngửi thấy mùi rượu đã nhạt đi nhiều trên cơ thể Nam Cung Hàn, bản thân anh cũng có đủ mùi xâm lược rồi. cộng thêm mùi nước hoa Eau de Cologne trên cơ thể.
Diệp Ánh Du dừng chân trước bàn làm việc một mét: “Bây giờ anh có muốn uống liền không?”
Giọng điệu tự nhiên của cô, khiến Nam Cung Hàn sững sờ trong giây lát, một lúc sau cứ như không có chuyện gì xảy ra: “Đổ ra đưa cho tôi.”
Diệp Ánh Du trước kia thường làm canh giải rượu cho ba mình, nên đã có kinh nghiệm sẵn, cô nấu ăn thành quả không tồi, mùi vị cũng khá dễ ăn.
Nam Cung Hàn có hơi nhíu mày ăn cạn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cũng không tệ.”
Diệp Ánh Du nhận được sự khẳng định, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Cám ơn, nếu không còn việc gì nữa, tôi về trước đây.”
“Chờ đã.” Nam Cung Hàn gọi lại sau khi cô quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429608/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.