Tuy nhiên, lúc này hai hàng lông mi cong vút khế rung rung lên vì khó chịu, trông thật trẻ con và có nét dễ thương không thể giải thích được. Nhận thức ra được bản thân mình đang nghĩ lung tung, Diệp Ánh Du vội vã quay đầu lại, cô chứ như là bị phát điên vậy, tự nhiên lại nghĩ cái tên Nam Cung Hàn xấu xa không chịu nổi như ma quỷ này thật dễ thương, đúng là có mắt có vấn đề rồi mài “Thím Vân, cậu Hàn hình như đã ngủ rồi, thím giúp tôi đưa anh ấy vào phòng ngủ.” “Thật sao?” Thím Vân rất kinh ngạc, cậu Hàn có tính cảnh giác rất cao, làm sao có thể ngủ gật trên vai người khác được chứ, cho dù uống rượu xong, cũng không phải nhanh như vậy mới đúng. Diệp Ánh Du gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho thím Vân đi tới đây nhanh lên. Vai cô lắc lư theo động tác hai lần, Nam Cung Hàn bất mãn mở to mắt ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nhúc nhích cái gì vậy?” “Là anh ngủ không yên đấy.” Diệp Ánh Du có hơi chột dạ nhìn lên trần nhà, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Công ty của nhà họ Diệp thật sự khôi phục rồi sao?” “Có cần phải nói dối cô không? Gọi điện thoại hỏi một câu, không phải sẽ biết ngay à” Nam Cung Hàn và Lê Hiểu Vũ đã nhiều ngày không ra ngoài, bị cái tên đó ép uống không ít rượu, đầu hơi khó chịu, nhưng trong lòng thì sảng khoái vô cùng, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cũng giảm đi rất nhiều. Hơi thở anh nồng nặc mùi rượu, không hề thơm tho cho lắm, nhưng Diệp Ánh Du không bận tâm chút nào, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng ngời, giống như bóng đèn được chích điện vậy. Cả nhà đọc tiếp trên app truyện hola nhé! “Cảm ơn” Diệp Ánh Du cảm thấy khá hơn một chút, cô và thím Vân chuẩn bị cùng nhau đem anh vào phòng ngủ. Nam Cung Hàn nằm yên không nhúc nhích: “Công ty còn có chuyện, lát nữa tôi phải đi qua.” Bởi vậy nên mới dựa vào vai cô nghỉ một lúc sao? Diệp Ánh Du không còn tính toán so đo nữa, cô cực kỳ ân cần nói: “Tôi sẽ đi làm canh giải rượu cho anh” Nam Cung Hàn nhìn theo bóng lưng cô rời đi một lúc lâu, tự mình di chuyển | đi đến phòng sách. Ngồi lên bàn làm việc, anh bị hơi rượu nông đậm cứ quanh quẩn khiến cho đôi mắt sắc bén trong sạch lắng đọng lại phủ đầy sương. Anh dùng các ngón tay linh hoạt ấn vào điện thoại một cách nhanh nhẹn, Trần Minh Toàn đã bắt máy chỉ sau tiếng chuông reo đầu tiên. “Tổng giám đốc.” Sau khi Trần Minh Toàn chào hỏi, thì không nói gì nữa, yên lặng chờ chỉ thị của anh. Giọng Nam Cung Hàn không những lạnh lùng mà còn vô tình: “Liên hệ với ngân hàng, nếu tấm chỉ phiếu được ký ngày hôm qua mà tiền vẫn chưa được lấy, thì…” Anh thấy rằng mình đối xử hơi tốt quá với Diệp Ánh Du. Người phụ nữ này dám uy hiếp anh bằng cách tuyệt thực, còn anh không biết hôm qua nghĩ như thế nào, vậy mà lại đồng ý rồi đó chứ, ha ha. Trần Minh Toàn ngạc nhiên, không quá chắc chắn hỏi: “Có phải là tấm chỉ phiếu của mẹ nuôi cô Du không ạ?” Theo như anh ấy biết, đấy là tấm chỉ phiếu duy nhất mà tổng giám đốc đã ký vào ngày hôm qua. Nam Cung Hàn lạnh lùng nói: “Ừ, tốc độ mau chóng một chút.” Anh không giải thích gì, Trân Minh Toàn cũng không hỏi. Chỉ là ngay lập tức gọi cho giám đốc ngân hàng, phải giải quyết xong việc này trước khi đi làm, hiệu suất cực cao, đợi đến khi dì Mai đi lấy thì đã quá muộn rồi. Sau khi Nam Cung Hàn ra lệnh xong thì đi vào nhà tắm tắm rửa qua loa, thay bộ quần áo mới, rồi chuẩn bị đến công ty. Thím Vân bước tới hỏi: “Cậu chủ, canh giải rượu mà cô Du đang nấu chắc sắp xong rồi. Cậu không đợi sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]