Cô chán nản nuốt xuống lời giêu cợt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Hi vọng anh đừng lật lọng, như thế tôi sẽ cùng anh đến khi anh chán mới thôi.”
Nam Cung Hàn không quan tâm khi cô nhấn mạnh từng chữ, anh dựa người vào ghế salon: “Có thể không đụng vào cô, cô phải làm giúp việc ở chỗ tôi. Mỗi ngày tới nấu cơm, quét dọn vệ sinh biệt thự, chăm nom hoa trong vườn hoa.”
“Không phải trong biệt thự có người giúp việc rồi sao?” Ngoại trừ thím Vân ra, còn có mấy người làm những công việc khác, làm hết tất cả mọi việc trong biệt thự: “Hơn nữa, chăm sóc những bông hoa kia không phải trong phạm vi làm việc của giúp việc đâu?”
“Mấy người giúp việc khác đều đã bị tôi sa thải rồi.’ Nam Cung Hàn không hề áy náy mà nói: “Nếu như chăm sóc hoa cỏ không phải là việc của người giúp việc thì bỏ việc này đi.”
Diệp Ánh Du tức giận đến mức muốn cầm mâm đựng trái cây trên bàn đập vào mặt anh: “Nói cách khác, một mình tôi phải làm công việc của mấy người sao? Tôi còn phải đi đến trường học, sao có thể làm hết mấy công việc của giúp việc chứ? Đó vốn dĩ là đang muốn làm khó tôi.”
Nam Cung Hàn nheo mắt lại, không kiên nhẫn mà nói: “Nhớ kỹ, cô không có †ư cách nói điều kiện với tôi!”
Diệp Ánh Du tức giận đến mức ngực phập phồng, hít thở sâu một hơi. Cô tức giận muốn chết lại không có cách nào khác.
“Được rồi! Mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm, quét dọn vệ sinh.” Cô giận dữ nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mua-duoc-co-vo-nho/429570/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.