“Uhm” Sau khi Nam Cung Hàn nhận được câu trả lời, liền mặc kệ, để người khác xử lý Diệp Ánh Du. Lúc Diệp Ánh Du tỉnh lại, liền cảm thấy đầu bị cái gì quấn lấy quanh đầu, rất chặt sờ rất khó chịu. Đây là… Diệp Ánh Du nhìn quanh một vòng, đây chính là biệt thự của Nam Cung Hàn! Cô giơ tay giật mạnh, lúc này mới cảm giác được ánh mắt sắc bén, dù thấy Nam Cung Hàn đang ngồi đối diện. Với một điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay mảnh khảnh, anh hít một hơi lạnh và phun ra một vòng tròn khói, động tác của anh hoang dại lạnh lùng và thành thuộc. Diệp Ánh Du nhìn anh chằm chằm một hồi mới chợt nhận ra tình huống nguy hiểm của mình. Cô vội vàng ngồi dậy, cầu khẩn: “Xin lỗi, xin hãy để nhà họ Diệp được yên đi. Tôi sẽ tự mình làm tất cả, tôi sẽ chịu mọi tội lỗi khi lừa dối anh, chỉ cần anh để nhà họ Diệp được yên, tôi sẽ làm tất cải” Trong lời nói của Diệp Ánh Du lộ bộ dáng khẩn cầu đáng thương, ánh mắt thậm chí có chút ươn ướt. Nhưng lưng thắng tắp, trong mắt hiện lên một tia ngoan cố. Như những cành sen nghiêng trái trước gió mưa, thà bị gió thổi gấy còn hơn uốn cong, trong thật mạnh mẽ. Nam Cung Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, nhưng ham muốn trong cơ thể lại thèm khát muốn lại lần nữa ăn sạch, bạo ngược chiếm lấy cô. “Hừ, cô có quyền gì mà hỏi tôi? Cô có biết tôi ghét nhất loại phụ nữ nào không?” Anh ta nhấp một ngụm xì gà, phun lên mặt Diệp Ánh Du như phun đi hết sự chán ghét lên đó, lạnh lùng nói: “Là loại đàn bà trêu hoa gợi bướm.” “Không, tôi không phải!” Diệp Ánh Du lắc đầu nguầy nguậy, cô nhất định không phải loại phụ nữ như vậy: “Làm ơn để nhà họ Diệp yên đi, ba tôi và công †y của nhà tôi là vô tội…” Mặc dù dì Mai không thích cô, nhưng nhà họ Diệp đã nuôi nấng cô bao nhiêu năm, và ba của cô cũng coi cô như con gái ruột của mình. Diệp Ánh Du cô thật sự không muốn vì bản thân cô mà để nhà họ Diệp phải gánh chịu tai họa này. Nam Cung Hàn để mặt cô cầu xin, bổ sung một câu: “Và tôi còn ghét cả những phụ nữ lừa gạt tôi phản bội tôi.” Diệp Ánh Du thuộc loại thứ hai, nên khiến anh chán ghét nhất. Diệp Ánh Du lắc đầu nguầy nguậy, tức giận nói: “Không phải, tôi không cố ý lừa dối anh, tôi không có!” Cô không thể thừa nhận mình cố ý lừa dối anh, như vậy sẽ đưa nhà họ Diệp vào chỗ chết, hơn nữa, cô ấy thật sự không cố ý. Trước đó, mặc dù hình ảnh đó lóe lên trong tâm trí cô, nhưng trực giác cô lại cảm thấy mình không phải người phụ nữ đó. Nhưng mà Diệp Ánh Du thật sự không nhận ra những hình ảnh này đồng nghĩa với việc chính mình đã bị ô uế rồi! Cô ấy thật sử không cảm giác được chút gì, càng không có ấn tượng gì cải Cô không ngờ được là, một cô gái chưa trải sự đời như cô, lại đã bị mất lần đầu tiên mà không hề hay biết… Nam Cung Hàn nhăn nhó, thờ ơ bác bỏ: “Cô có cố ý làm như vậy hay không giờ tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết là cô lừa dối tôi.” Anh nâng một chân lên lắc lư nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đờ đẫn của Diệp Ánh Du: “Đừng quên, khi cô tìm tôi, cô đã nói rằng cô trong sạch, cô cũng đã xác nhận với tôi, nhưng không ngờ…” “Anh thật sự không buông tha nhà họ Diệp?” Diệp Ánh Du mờ mịt hỏi, đôi mắt cô nhìn xa xăm. Nam Cung Hàn liếc cô một cái: “Nhà họ Diệp phá sản rồi, cô muốn tôi buông tha như thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]