Nhậm Xuyên chưa từng nghĩ rằng một cuốn nhật ký sẽ khiến anh dở khóc dở cười.
Nước mắt anh không ngừng chảy ra, nhưng khóe miệng cũng không ngăn được cong lên.
Hơn hai mươi năm giữa anh và Giang Hoàn đều được khắc ghi trong cuốn nhật ký này.
"Đồ chó này..." - Nhậm Xuyên lau nước mắt, vừa khóc vừa lật mở trang cuối cùng, miệng lẩm bẩm: "Lại khiến mình rơi nước mắt."
Đáng ngạc nhiên là... trang cuối cùng không phải là nhật ký nữa... mà là một... bức tranh trừu tượng xiêu vẹo.
Nhậm Xuyên nhìn tuyệt tác thần kỳ này, trong đầu chợt nhớ, thuận miệng đọc to: "Lão trọc nợ tôi hai quả trứng, tôi nói ba ngày trả, lão lại nói bốn ngày, ba cây hành lá ba đồng ba, một miếng đậu hũ sáu đồng sáu, một xâu kẹo hồ lô bảy đồng bảy..."
Dưới kiệt tác này, Giang Hoàn cũng ký tên của mình bằng chữ p.
Chữ viết tay xiêu vẹo, được viết bằng tiếng Tây Ban Nha, tạm dịch là... "Người tình trong mộng của tôi."
Có thể kiệt tác này được sếp Giang lúc ba bốn năm sáu tuổi làm ra.
Nhậm Xuyên ôm bụng ngã xuống ghế sô pha, tiếng cười gần như lật tung cả mái nhà: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Còn sếp Giang, người không biết gì về tất cả những chuyện này và thậm chí không biết rằng cuốn nhật ký của mình đã bị phát hiện, bưng hai tách cà phê bước tới, thậm chí còn tự hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy? Cười thành thế này?"
Một giây sau, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/3728726/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.