Nhậm Xuyên ôm mông khập khiễng đi lên cầu thang, vừa bị bố đánh xong, khóc lóc muốn tìm chồng ăn vạ.
Nhưng trước khi anh kịp mở cửa bước vào phòng ngủ, cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra, bốp một tiếng đẩy anh bay ra ngoài, "..."
Anh ngồi bệt xuống đất, cơ mông vừa bị đánh xong lập tức bị dồn ép, anh nhảy dựng lên: "Cái đệt! Anh mưu sát chồng!!!"
Giang Hoàn vui mừng khôn xiết, lao ra khỏi phòng ngủ như một cơn gió, nhấc mông anh ôm lên, mắt lưng tròng hôn lên môi Nhậm Xuyên.
Cái mông bỏng rát của Nhậm Xuyên chưa kịp nghỉ giữa hiệp đã bị đôi tay của Giang Hoàn chà đạp, "..."
Giang Hoàn rưng rưng, Nhậm Xuyên cũng rưng rưng: "...Mệnh của anh có thật là phải trải qua kiếp nạn không?"
"Em ơi, em à..." - Giang Hoàn cụng trán anh, nỉ non, "Anh không hề đánh mất em, không hề đánh mất em..."
"Anh..." - Nhậm Xuyên cảm giác được Giang Hoàn có điều gì đó không ổn, lấy ngón tay cái lau nước mắt trên khóe mi hắn, "Em khóc là vì đau, tại sao anh lại khóc?"
Giang Hoàn khịt mũi, định nói cho anh biết: "Anh..."
Nhậm Xuyên theo bản năng nhận ra điều gì đó, thoát khỏi vòng tay của hắn, lao như bay vào phòng ngủ, nhìn thấy hộp bánh quy đã bị mở!!!
Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, chỉ vào hộp bánh quy, nhìn Giang Hoàn: "Anh... anh thấy hết rồi?"
Giang Hoàn vẫn chưa bình tĩnh lại, vừa khóc vừa gật đầu: "Rồi."
Nhậm Xuyên ôm ngực, lảo đảo lui về phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/3699185/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.