Nhậm Xuyên khóc luôn rồi, gửi một tin nhắn đầy nước mắt đến Giang Hoàn, con mẹ anh, vợ anh mặc đồ hầu gái bị thằng khác thấy hết rồi!
Đồ chó, đi mua nước đậu thôi mà lâu quá vậy!
Thanh niên ngoài cửa có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ nên không tiếp tục gõ cửa nữa.
Nhậm Xuyên đứng dậy không nổi, hai chân mềm nhũn, anh thở gấp gáp, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng da mặt giống như phát sốt, không bình tĩnh được chút nào.
Mẹ nó, vất vả lắm mới làm bậy một lần.
Giang Hoàn trả lời tin nhắn: "Ai?"
Hắn không quan tâm về bộ đồ hóa trang hầu gái, từ khóa chính là "thằng khác" và "thấy hết rồi".
Giọng điệu sếp Giang lạnh lùng, như thể hắn sắp tự mình động thủ.
Nhậm Xuyên sợ tình cảnh quá đẫm máu, trả lời bằng tin nhắn thoại: "Em... không biết... anh đừng kích động, không có gì to tát đâu."
Anh nói thêm: "Trông rất giống anh."
Giang Hoàn đáp: "Biết rồi."
Ngồi trên sàn nhà một hồi lâu, Nhậm Xuyên mới có sức đứng dậy, lê hai chân về phòng ngủ thay về quần áo thường, anh vừa cài cúc áo sơ mi, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở.
Nhậm Xuyên thò đầu ra nhìn xem, trên người Giang Hoàn không có dính máu, tạm thời cảm thấy yên lòng.
Giang Hoàn để nước đậu trong tay lên bàn, đi về phía Nhậm Xuyên: "Em sợ à?"
"Má!" - Vừa nghe thấy câu này, Nhậm Xuyên cảm thấy oan ức, "Em không mặc đồ hầu gái cho anh xem nữa!"
Anh nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/3629342/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.