Vội vã chạy trốn khỏi sảnh đám cưới, Nhậm Xuyên không biết đã uống bao nhiêu chai nước khoáng để súc miệng, mùi tỏi kia xua đi không nổi!
Chúc Khải Phong vừa tủi thân, vừa muốn giải thích: "Tao..."
"Câm miệng." - Nhậm Xuyên hung ác nhìn hắn, "Bây giờ mày có gọi tao là ông nội thì tao cũng không tha cho mày!"
Chúc Khải Phong mặc dù chậm tiêu nhưng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có chút sợ hãi: "Tao thấy ở đó có rất nhiều máy quay chụp, lỡ Giang Hoàn nhìn thấy..."
Nhậm Xuyên vô thức nuốt nước mà anh dùng để súc miệng.
Giang Hoàn nhìn thấy...
Hẳn là trái đất sẽ bị hủy diệt đi?
Chúc Khải Phong chắp tay trước ngực cầu xin: "Xin ông nội! Cứu cháu một mạng đi!"
Hắn nhớ lại hành vi hung hăng của mình: "Mẹ nó, tao còn tự nhận là tổng công, đệt, nếu như ông già nhìn thấy kiểu gì tao cũng bị đuổi ra khỏi nhà!"
Nhậm Xuyên cũng không dám tưởng tượng hậu quả khi Giang Hoàn nhìn thấy: "Tao cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà..."
Hai người họ nhìn nhau như thể hai con chó hoang gặp nhau giữa ngày tuyết rơi, thực sự là người cùng cảnh ngộ.
Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể không trở về nhà, Chúc Khải Phong lái xe đưa Nhậm Xuyên về trước.
Khi đến cửa, Nhậm Xuyên không gõ cửa mà mở khóa bằng vân tay, lặng lẽ đi vào, ngay cả Bé Cưng trông nhà cũng không mảy may chú ý.
Căn nhà vắng lặng, không một tiếng động nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/3606297/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.