Cô gái ếch tên là Lư Nhược Nam, quê ở Đông Bắc, xa quê mười năm, cuộc sống ấm no. 
Uống vài ly vào bụng, cái gì cũng nói hết ra, Lư Nhược Nam mạnh miệng nói với hai vị tổng tài, chính mình làm sao đi từ lươngba nghìn lên lương tám nghìn: "Năm đó, tôi hết đi rồi về Bắc Kinh, suýt nữa trắng tay, mấy năm qua quanh đi quẩn lại tự nghĩ về tương lai mình..." 
"Ừm." - Nhậm Xuyên gật đầu, "Tôi cũng quanh đi quẩn lại hết mấy năm." 
Thời niên thiếu ngông cuồng, đã từng cùng đám phú nhị đại đua xe. 
*phú nhị đại: thế hệ thứ hai trong gia đình thượng lưu giàu có. 
Giang Hoàn mở miệng: "Tôi cũng vậy..." 
"Đời mình cần phải là nguyên bản!" - Lư Nhược Nam hận mài sắt không thành kim cho bọn họ ăn canh gà tẩm độc, "Không thể bị hòa tan! Tôi muốn nhảy lầu lưu danh một thời, chẳng lẽ các cậu cũng nhảy theo!" 
Nhậm Xuyên bưng ly nhấp một ngụm: "Ừm..." 
Lư Nhược Nam vỗ đùi chỉ vào anh: "Uống cạn! Cậu nuôi cá à!" 
Nhậm Xuyên đành phải uống một hơi cạn đáy, rượu thiêu đốt cổ họng, khiến nước mắt anh trào ra. 
Lư Nhược Nam tự rót cho mình một ly, khịt khịt mũi: "Tôi vẫn luôn biết mình có bệnh, bệnh lười giai đoạn cuối, chứng trìhoãn nghiêm trọng, rối loạn lo âu, sợ không gian hẹp, đến chết vẫn sĩ diện, không rửa mặt thì không đi ngủ sớm, nhưng tôi không ngờ ông trời lại thích đùa với tôi như vậy, ung thư cổ tử cung." 
"Không sao." - Giang Hoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420203/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.