Đi vào đi ra phòng phẫu thuật, Nhậm Xuyên đã mất đi một thứ gì đó trên người, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, anh nằm thẳng ở trên giường, mu bàn tay ghim một cây kim chống viêm, nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách chán nản.
Cạch một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, Giang Hoàn thận trọng bước vào, sợ động tĩnh lớn một chút thì người trước mặt liền tan biến.
"Sao lại..." - Tim Giang Hoàn nhói lên, nhìn Nhậm Xuyên tái nhợt nằm trên giường bệnh, hoàn toàn mất đi phong độ trước đây, hắn nói không nên lời.
Nhậm Xuyên mở miệng: "Tôi..."
Giang Hoàn ngồi xuống trước giường bệnh, cứ như vậy siết chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, quấn lấy mà sinh ra nhiệt độ nóng rực, hai vành mắt hắn hơi có chút hồng hồng, trông khá giống gốm sứ mới ra lò, còn đọng lại vài giọt nước mắt.
Ngoài cửa sổ là biển đêm sâu thẳm, vài ánh đèn lơ lửng cao thấp, Nhậm Xuyên yên lặng nhìn hắn, trên người Giang Hoàn có một mùi vị độc nhất vô nhị, giống như đã bị gió cát vùi lấp nhiều năm, chớp mắt chui lên từ dưới đất, chính là mê hoặc như vậy.
Hắn như gốm sứ ngàn năm tha hương nơi đất khách quê người, được muôn ánh mắt chiêm ngưỡng, muôn bàn tay tranh đoạt, không ngừng tỏa ra khí chất thanh môn quý tộc cổ xưa.
"Anh ở lại chăm cậu." - Giang Hoàn nắm xương tay anh, không nhẹ cũng không mạnh, hà một hơi vào lòng bàn tay, "Lạnh quá."
Trái tim Nhậm Xuyên cũng vừa vặn bị bóp chặt, anh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể lại không nghe theo: "Hầy, tôi..."
"Đừng nhúc nhích." - Giang Hoàn đặt anh lại trên giường, "Anh sẽ chăm sóc cậu."
Hắn bưng một cái cốc, thận trọng chuyển đến bên miệng Nhậm Xuyên: "Uống từ từ thôi."
Nhậm Xuyên uống hai ngụm, nước không nuốt trôi hết chảy xuống cằm, Giang Hoàn vừa nhìn thấy liền nhanh chóng vươn tay lau, ngón tay cái không cẩn thận cọ vào môi dưới của Nhậm Xuyên, mềm mại bất ngờ.
Cả hai đều đơ ra.
"Gì vậy..." - Bầu không khí có chút khác thường, Giang Hoàn cứng nhắc nhìn đi chỗ khác, ho khan hai tiếng che đậy, "Anh..."
Hắn vội vàng lấy ra sách tập đọc: "Anh đọc cho cậu nghe..."
Tai Nhậm Xuyên vểnh lên, tốt như vậy? Còn có chuyện để nghe?
Giang Hoàn nói hết lời: "...cho cậu nghe từ vựng cấp bốn."
Nhậm Xuyên: "..."
"Tháng bảy năm sau cậu còn muốn thi đại học." - Giang Hoàn nhìn anh như thật, "Cái này không thể qua loa được."
Kỳ thật hắn có tâm tư riêng, tiền nhân đã nói, ước hẹn đã định chẳng khác nào buộc lên dây tơ hồng, hắn và Nhậm Xuyên đã hẹn vào giữa mùa hè tháng bảy, chẳng lẽ Nhậm Xuyên sẽ không qua khỏi mùa đông này sao?
Giang Hoàn thực sự mở ra từ vựng cấp bốn và đọc cho Nhậm Xuyên: "Đọc với anh - abandon, vứt bỏ, từ bỏ, loại bỏ."
Giọng Nhậm Xuyên uể oải: "Abandon-"
"Đọc với anh- ability, khả năng, năng lực, bản lĩnh."
"Ability-"
Đây thực sự là địa ngục trần gian, Giang Hoàn, người có bằng thạc sĩ Khoa học Máy tính tại Cambridge, ở đây dạy người khác đọc từ vựng cấp bốn, trải nghiệm này là lần đầu tiên trong đời, làm cho hắn không nhịn được cười.
Nhậm Xuyên đọc một chút, phát hiện ra vấn đề, nhìn Giang Hoàn: "Anh... sao toàn là vần a?"
Giang Hoàn: "..."
"Cũng không phải là tất cả." - Hắn ấp úng, "Ặc... cái này, ab... so... lute..."
Từ vựng tiếng Anh bị hắn đọc gập ghềnh trắc trở, Nhậm Xuyên không thể nhịn được nữa, vươn tay cầm lấy quyển sách tập đọc trên tay hắn: "Đến đến đến, tôi dạy cho anh."
Giang Hoàn tò mò nhìn anh: "Cậu biết sao?"
"Không chỉ là cấp bốn..." - Nhậm Xuyên vừa định cười, liền đột nhiên dừng lại, nhếch môi, có chút miễn cưỡng, "Ừm... có cái được có cái không."
Như một trò đùa, anh dùng tiếng Anh mắng người cũng không có vấp đâu.
"Vậy thì cùng nhau học đi." - Giang Hoàn leo lên giường, "Cậu xích ra một chút."
"Này, tôi..." - Nhậm Xuyên còn chưa kịp nói gì, Giang Hoàn đã chen lên đây, thân thể của hai người áp sát vào nhau, không có chút khe hở nào, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp vải, chính là nhiệt độ thích hợp nhất.
"Cái này." - Giang Hoàn chỉ vào acceptance, "Đọc như thế nào?"
"Acceptance." - Nhậm Xuyên đọc ra, "Acceptance là một danh từ."
Giang Hoàn nhìn đôi môi đỏ nhạt của anh, chợt đổi ý, "Cậu đọc lại lần nữa."
Nhậm Xuyên nhấn mạnh cách phát âm, "Ac-cep-tance."
Giang Hoàn lắng nghe, nhịp thở đã có chút lộn xộn, không biết tại sao, hắn đặc biệt thích nghe giọng tiếng Anh của Nhậm Xuyên, không phải loại giọng London chuẩn Oxford đăng trên mạng, mà là giọng hơi khàn độc nhất vô nhị, "Đọc lại lần nữa... "
Hai người tay quấn lấy tay, ngực áp vào lưng, đêm khuya ánh trăng chiếu lên mặt, có thể thấy rõ lông tơ trên da, ngay cả bầu không khí trong phòng bệnh cũng trở nên khác biệt, đây hoàn toàn không phải là bầu không khí học tập.
Nhậm Xuyên nhận thấy trái tim mình trở nên đặc biệt ồn ào vì đêm đã khuya, nhịp thở không kiềm được mà trở nên hỗn loạn, giọng nói khàn khàn: "Này..."
Giang Hoàn nhận ra sự bồn chồn, nhưng không thể nói ra được rốt cuộc đó là cảm giác gì, nhìn Nhậm Xuyên ở trước mặt, ánh trăng đang chảy lên môi anh, lên thái dương, còn lên xương quai xanh lộ rõ, như thể mưa bụi ngàn dặm tráng một lớp phủ lên men xanh trắng của sứ Thanh Hoa, tay hắn vô thức dùng sức nhẹ một chút, sợ nếu như quá mạnh, liền làm vỡ mất.
Hắn kiềm lòng không đặng, thốt lên: "Angel..."
"Cái gì?" - Nhậm Xuyên không nghe rõ, anh nhìn chăm chú bờ môi Giang Hoàn mở ra khép lại, nhưng không có nghe thấy hắn nói cái gì.
"Thiên sứ, thiên thần, angel." - Giang Hoàn vươn ngón tay ra, lật vài trang trên sách tập đọc, chỉ vào từ kia, đọc lại, "Angel..."
Nhưng khi hắn nói, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Nhậm Xuyên, ánh mắt đó ẩn chứa quá nhiều thứ, trong khoảng thời gian ngắn khó mà hiểu được.
Khóe miệng Nhậm Xuyên nở ra nụ cười, xoay người đối mặt với Giang Hoàn, vươn tay chạm vào cơ ngực anh mơ ước đã lâu, khẽ chạm môi vào, cũng thốt ra một từ: "Arrow. "
Mỗi một từ giống như đều là nhịp tim của quỷ, Nhậm Xuyên lẩm bẩm như bị đầu độc, sờ sờ một chút, rồi trực tiếp nã một phát súng vào ngực Giang Hoàn: "Cupid's arrow."
Chúa ban tặng, mũi tên của thần Cupid.
Tim Giang Hoàn đột nhiên đập mạnh, ngưng thở.
Hắn biết Cupid là gì, cũng biết arrow là gì, nhưng lại không hiểu được từ vựng từ miệng Nhậm Xuyên, giống như một cậu bé ngốc lao vào trong sương mù, không thể phân biệt được phương hướng, hắn sốt ruột: "Cái gì... "
Nhậm Xuyên duỗi ngón tay ra, lật vài trang trên sách đọc và chỉ vào từ arrow: "Tôi đang nói từ này, arrow, mũi tên. Cupid's arrow, vị thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp, mũi tên của thần Cupid, trong thần thoại, chỉ cần thần Cupid bắn vào tim hai người, họ sẽ trở thành người yêu của nhau. "
Giang Hoàn nghiêng người, khoảng cách giữa hai người lần nữa thu hẹp lại, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Nhậm Xuyên, chóp mũi bị tóc cào cấu có chút ngứa ngáy, có thể ngửi được hương thơm sạch sẽ khoan khoái chỉ thuộc về một mình Nhậm Xuyên.
Yết hầu của Giang Huyên chuyển động lên xuống một chút: "Anh hỏi này..."
"...Cậu sao lại còn tóc?"
(anh sát phong cảnh quá cho phép editor chửi thề 1 tiếng =w=)
Giang Hoàn sờ sờ đầu anh: "Cậu không phải hóa trị à?"
Nhậm Xuyên: "..."
"Hóa trị à!" - Dưới tình thế cấp bách, anh chỉ có thể nói, "Sao lại không, hai lần một tuần đấy!"
Giang Hoàn vuốt tóc anh, sợi tóc không chỉ mượt mà còn rất khỏe, kéo mấy cái cũng không rụng: "Vậy thì cậu... sao lại không rụng tóc?"
Nhậm Xuyên nói hươu nói vượn: "À... vì tôi đã dùng dầu gội chống rụng tóc Bá Vương, có tác dụng tốt, giới thiệu cho anh, một mái tóc đẹp bồng bềnh trong gió, anh xứng đáng có được."
Anh vừa định hỏi ngược lại Giang Hoàn, lời còn chưa kịp nói ra liền dừng lại, Giang Hoàn đã cạo sát đầu, trên da đầu chỉ còn sót lại một đoạn ngắn, nhìn đẹp trai lạnh lùng.
"Anh sẽ cạo cho cậu." - Giang Hoàn vuốt tóc Nhậm Xuyên thêm hai lần, mềm mềm, sờ rất sướng tay, "Nha?"
Nhậm Xuyên tiếc tóc của chính mình: "Không... không cần đâu."
"Hóa trị càng về sau sẽ rụng càng nhiều." - Giang Hoàn nói với anh sự thật, "Tóc rụng rất nhiều, hiện tại cắt tóc sẽ đỡ rắc rối hơn."
Hắn nói làm thì sẽ làm: "Anh đi hỏi mượn y tá cái tông đơ."
Nhậm Xuyên kêu thảm thiết: "Đừng-"
"Ai nha, khách sáo với anh làm gì." - Giang Hoàn hất tay anh ra, "Chờ anh về."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh thực sự không có khách sáo mà.
Một lúc sau, Giang Hoàn cầm kéo và tông đơ trở lại, còn có áo choàng nylon che người, khá đầy đủ.
Nhậm Xuyên còn muốn giãy giụa lần cuối: "Chúng ta thương lượng đi, đừng cạo hết được không?"
"Giống như anh." - Giang Hoàn phủ áo choàng nylon lên người anh, kẹp lại quanh cổ, "Tóc đôi kiểu tình nhân... không phải kiểu huynh đệ."
Tông đơ vừa cắm vào, kêu lên rè rè, Nhậm Xuyên không thấy trên đầu mình ra sao, chỉ cảm thấy da đầu mát lạnh, lúc trước chỉ rụng một cọng đã rất xót xa rồi, bây giờ đều sẽ bị Giang Hoàn cạo sạch.
Nhậm Xuyên lúc này đã chết tâm, cực kỳ yên tĩnh, như sắp xuống lỗ đến nơi rồi.
Tóc tai giống như thu hoạch lúa mì vào mùa thu, từng sợi từng sợi rơi xuống, Giang Hoàn trước tiên dùng kéo cắt bỏ những lọn tóc thời trang của anh, sau đó dùng tông đơ đẩy sạch sẽ.
Hắn giũ áo choàng nylon hai lần, giũ sạch tóc đã nát tan, kín đáo đưa cho Nhậm Xuyên một cái gương: "Được rồi, nhìn thử đi."
Nhậm Xuyên nhắm hai mắt không dám nhìn bộ dạng xấu xí của mình bây giờ, không có tóc thì liệu có còn là người không.
"Ồ, nhìn đi." - Giang Hoàn thúc giục, "Tay nghề anh vẫn tốt chán."
Nhậm Xuyên trước tiên mở một con mắt, liếc nhìn cái gương, người đàn ông trong gương có ngũ quan tinh xảo, thẳng thắn đoan chính, đỉnh đầu một mảng trọc lóc, khác hẳn với những lọn tóc xoăn sóng kiểu Pháp trước đây, cả người bỗ bã hơn, không còn là vị tổng tài lạnh lùng cao cao tại thượng, khí chất ngời ngời, bây giờ nhìn qua giống như một chàng trai trẻ có thể gặp được ngẫu nhiên trong ngõ.
Giang Hoàn tự biên tự diễn: "Tay nghề của anh còn tốt."
Nhậm Xuyên bĩu môi: "Cạo cho sạch thôi, tôi cũng vậy."
Giang Hoàn cực kỳ nhiệt tình ôm bả vai anh, cùng nhìn trong gương: "Cậu xem, chúng ta hiện tại giống nhau, đi ra ngoài người ta phải nói hai người này là..."
Nhậm Xuyên trả lời bằng một giọng thì thầm không thể nghe được: "...tình nhân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]