Một tiếng "anh" này làm cho Giang Hoàn ngây ngẩn cả người. 
Hắn lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn Nhậm Xuyên, thần sắc lúc này đều là kinh ngạc, trên môi vẫn còn dính nước đào, hắn không biết phải nói gì. 
Nhậm Xuyên cũng có chút xấu hổ, theo lẽ thường, anh nên đùa giỡn ngược lại, dù sao cũng phải bắt Giang Hoàn cởi quần áo ra, nhưng hiện tại anh lại ngây ngẩn, thói quen trêu ghẹo người khác cũng mất hút, cứ ngẩn người như vậy mà nhìn Giang Hoàn, như một cậu bé ngốc nghếch. 
"Tôi..." - Anh ngọ ngoạy ngón tay của mình, cảm giác liếm láp vẫn còn đọng giữa kẽ hở các ngón tay, "Tôi đi rửa tay..." 
Nói xong, anh nhét cho Giang Hoàn hết trái đào, chạy trối chết rời khỏi phòng. 
Giang Hoàn cắn một miếng đào, vốn là hương vị giống nhau, nhưng khi đưa vào miệng rồi, so với vừa nãy không thể nào ngọt bằng. 
Giọng nói của AI vang lên bên tai: "Đo được nhịp tim của bạn rất nhanh, bạn có muốn liên hệ với bác sĩ không?" 
Giang Hoàn từ chối: "Không cần." 
AI nghiêm túc thông báo: "Đây là lần thứ mười sáu trong tháng này nhịp tim của bạn vượt quá mức bình thường, tôi nghĩ điều này đang gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của bạn, xin đừng giấu bệnh sợ thầy". 
Giang Hoàn muốn giải thích: "Tôi không-" 
Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, nếu không bị bệnh, vậy thì đó là gì? 
Nhậm Xuyên chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước chảy rào rào, anh nhìn tay mình đầy nước trái cây, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420186/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.