Kể từ đêm hôm đó, Nhậm Xuyên luôn né tránh Giang Hoàn một chút.
Đó là lần đầu tiên anh bị người khác áp dưới thân để phát tiết dục vọng.
Anh hoảng rồi, anh sợ, thật sự nhận ra được Giang Hoàn không phải người bạn trai nhu nhược trước đây của mình.
Hắn là một con thú hoang chưa được thuần hóa với những chiếc răng nanh sắc nhọn có thể cắn xé con mồi.
Cũng may mỗi ngày đều phải làm bán sống bán chết, Giang Hoàn mệt đến lả, hắn cũng không có nhu cầu cao, mấy đêm nay đều bình yên vô sự.
Sau khi thu hoạch được một nghìn ký bắp, thì chúng cần được bóc tách hạt và phơi khô.
Công cụ duy nhất để tách hạt là một chiếc máy tuốt cầm tay đi mượn. Hàng ngày, Nhậm Xuyên cầm cái ghế đẩu nhỏ ra ngồi trong sân, đặt từng bắp ngô vào tách hạt.
Giang Hoàn thì phụ trách việc hái những bắp ngô còn lại và cõng từng gùi về.
Bọn họ bận rộn tất bật, giống như những cặp vợ chồng trẻ bình thường ở quê, một người làm việc ngoài đồng áng, một người làm việc ở nhà, bây giờ họ gần như đã thích nghi được với cuộc sống ở quê, mọi thứ đều vào nề nếp.
Sau khi làm việc cả buổi sáng, Nhậm Xuyên vươn người một cái, đứng dậy đi lại, vận động chân tay một chút.
Hai con heo đã được đón từ chuồng heo của nhà hàng xóm về, Nhậm Xuyên đặt cho chúng nó những cái tên rất đẹp, một con là Chúc Khải Phong và con còn lại là Thôi Minh Hạo.
"Ngoan." - Nhậm Xuyên sờ sờ đầu heo, "Lần sau đừng chạy trốn nữa, biết chưa?"
Mặt Chúc Khải Phong đen sì, hắn kéo vali, vừa đi vừa nhìn xung quanh: "Mẹ nó, Xuyên Nhi, giỡn mặt nhau à!"
Thôi Minh Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể tất cả mọi người đều nợ tiền hắn: "Mày biết không, tao xin nghỉ một lần cũng không dễ dàng gì, nếu không phải Nhậm Xuyên chơi lớn như vậy, tao sẽ không đi cùng với mày."
"Ờ ờ, tao biết mà!" - Chúc Khải Phong bá vai hắn, "Bác sĩ Thôi của chúng ta mỗi phút đáng giá một triệu!"
Thôi Minh Hạo hất tay hắn xuống, bệnh sạch sẽ trỗi dậy: "Đừng đụng vào tao."
Chúc Khải Phong không thèm để ý, nhìn thấy một người dân đi ngang qua: "Dì ơi! Dì có biết trong làng có nhà ai đang có đoàn làm phim đến quay không! Quay hai tổng tài ấy!"
Dân làng đã chỉ đường cho bọn họ: "Ở đằng kia! Rẽ vào sẽ thấy! Là ngôi nhà bốc khói nghi ngút!"
"Dạ vâng! Cảm ơn ạ!" - Chúc Khải Phong kéo Thôi Minh Hạo chạy nhanh, "Đi thôi! Không chừng còn có thể ăn chực!"
Nhậm Xuyên đang nấu thức ăn cho heo, nấu cả một nồi lớn, đổ vào một cái thùng và xách nó đến trước chuồng heo.
"Chúc Khải Phong" và "Thôi Minh Hạo" ngửi thấy mùi cơm thơm, kêu ụt ịt, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi chuồng heo.
Nhậm Xuyên đổ đầy máng heo: "Rồi rồi, chúng mày đừng gấp! Không phải đang cho chúng mày ăn sao!"
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đã nhìn thấy bóng lưng của Nhậm Xuyên từ đằng xa, hai người nhẹ nhàng rón rén bước tới, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ!
Nhậm Xuyên nhìn hai con heo rồi đột nhiên kêu to: "Ái da! "Chúc Khải Phong" đừng có cướp thức ăn của "Thôi Minh Hạo"! Ăn đồ của mình đi!"
Chúc Khải Phong: "..."
Thôi Minh Hạo: "..."
Hai con heo bắt đầu đánh nhau để cướp thức ăn. Nhậm Xuyên cảm thán: "Đừng đánh lộn! Hai đứa mày đừng có đánh lộn! "Chúc Khải Phong" đừng có cắn tai của "Thôi Minh Hạo"! "Thôi Minh Hạo" đừng có ủi đầu của "Chúc Khải Phong"!"
Chúc Khải Phong liếc nhìn Thôi Minh Hạo, không dám xác nhận: "Nó đang... nói chuyện với heo hả?"
Thôi Minh Hạo đẩy gọng kính, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng nguy hiểm: "Ha ha..."
Nhậm Xuyên cảm thấy hình như mình nghe nhầm, thì thào nói với hai con heo: "Kỳ lạ quá, hình như tao nghe thấy giọng nói của tên khốn Chúc Khải Phong kia."
Chúc Khải Phong: "..."
Thôi Minh Hạo hóng chuyện: "Xứng đáng!"
Nhậm Xuyên nhíu mày: "Cái tên bị bệnh sạch sẽ Thôi Minh Hạo cũng ở đây!"
Thôi Minh Hạo: "..."
Chúc Khải Phong cũng hóng hớt: "Đáng đời!"
"Chắc tại tao không nghỉ ngơi tốt nên mệt mỏi." - Nhậm Xuyên xoa xoa thái dương, cầm thùng cơm lên, xoay người lại...
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo ở sau lưng mỉm cười với anh, nụ cười cực kỳ đáng sợ.
Nhậm Xuyên: "..."
Ba phút sau:
Nhậm Xuyên cầm thùng cơm chạy khắp làng, nhảy nhót tưng bừng, trốn đông trốn tây, tốc độ ngang với lợn nái xổng chuồng: "Tao sai rồi-!"
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo cầm dao phay điên cuồng đuổi theo sau lưng anh: "Mày đứng lại cho tao-!"
"Tao thật sự sai rồi-!"
"Cứu mạng-!"
"Giết người-!"
"Giang Hoàn, mau tới cứu em-!"
"Anh! Bố! Ông nội ơi-!"
Giang Hoàn không biết gì về mấy chuyện này cả, hắn cõng gùi bắp về nhà, liếc nhìn chuồng heo, thấy máng ăn trống trơn. Hắn nhíu mày, đặt cái gùi trên lưng xuống trước, vừa xoa xoa bả vai vừa vào nhà: "Xuyên Nhi! Sao em không cho "Chúc Khải Phong" và "Thôi Minh Hạo" ăn-!"
Cửa vừa bị đẩy ra, ba cặp mắt bên trong nhìn sang, Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đứng ở một bên, trong tay cầm một con dao phay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, Nhậm Xuyên mặt mũi sưng vù quỳ trên mặt đất, sụt sà sụt sịt, vô cùng đáng thương.
Tay đang đẩy cửa của Giang Hoàn đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Hắn lùi lại một bước, đóng cửa lại: "Xin lỗi, tôi nhầm."
Ba giây sau, cửa lại bị mở ra, ba cặp mắt trong nhà lần nữa nhìn qua.
Trên mặt Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo lộ ra nụ cười vô cùng hiền lành: "Đến cũng đến rồi, đi đâu nữa? Vừa rồi gọi cái gì?"
Giang Hoàn: "..."
Hắn lập tức tông cửa lao ra: "Xin lỗi Xuyên Nhi! Anh đi trước một bước-!"
Không tới mười phút, Giang tổng bị nắm đầu về bắt quỳ trên mặt đất cùng với Nhậm tổng, cúi đầu, quanh mắt bị đấm chuyển sang màu thâm tím.
"Sai rồi." - Nhậm Xuyên chủ động nhận sai để tránh bị đòn, "Thưa các bố trẻ, con sai rồi!"
Thôi Minh Hạo hừ lạnh: "Một ngày không đánh liền nhảy lên lật nóc nhà."
Chúc Khải Phong nhìn về phía đoàn quay phim: "Tất cả đều được ghi lại chứ?"
Đoàn quay phim: "..."
Gật đầu, hay là không gật đầu đây?
"Sai, sai, sai rồi!" - Nhậm Xuyên từ mặt đất đứng dậy, lay lay tay áo của Thôi Minh Hạo, giống như một đứa trẻ đang làm nũng, "Hai người là tốt nhất!"
"Chỉ là..." - Giang Hoàn cũng nhân cơ hội đứng lên, "Từ xa tới, vừa gặp mặt đã vác dao đuổi không phải là một ý hay..."
Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong đồng thời trừng mắt nhìn Giang Hoàn: "Đứng dậy làm gì, quỳ xuống!"
Giang Hoàn đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống: "..."
"Do tao nhớ hai đứa mày quá." - Nhậm Xuyên hấp tấp giải thích, "Cho nên mới đặt tên cho heo..."
Nhậm Xuyên ngay lập tức làm hành động kéo khóa ở miệng của mình, ra hiệu rằng sẽ không nói gì nữa.
Anh chạy trước chạy sau rót trà cho hai đứa bạn thân: "Sao hai đứa lại tới đây vậy!"
"Còn không nghĩ tới mình đã nói cái gì." - Thôi Minh Hạo tỏ vẻ quý phái ngồi xuống, "Yêu đương với Giang Hoàn, còn mẹ nó ở chung, câu nào cũng không thể khiến người ta an tâm!"
Giang Hoàn quỳ trên mặt đất chen mồm vào: "Cùng tôi sao lại không yên tâm!"
"Tụi mày cũng quá đột ngột..." - Nhậm Xuyên không ngờ rằng bọn họ thực sự sẽ từ Bắc Kinh bay qua, chuyển tàu hỏa rồi đến ô tô, "Bọn tao chưa chuẩn bị gì..."
"Thì phải canh lúc mày chưa chuẩn bị gì chứ." - Thôi Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, "Nếu không thì làm sao biết được mày "nhớ" bọn tao như thế."
Mắt Nhậm Xuyên đảo loạn: "Ờ thì..."
Anh nhấc ấm nước trên bếp xuống, rót trà cho hai người: "Uống nhiều nước nóng một chút, rất tốt cho sức khỏe."
Chúc Khải Phong thậm chí còn bỏ rơi mấy em gái, còn Thôi Minh Hạo thì bỏ bệnh nhân lại rồi vượt ngàn dặm xa xôi, ba người bạn thân đã lâu không gặp tụ lại cùng nhau, trò chuyện rôm rả, không biết trời đã tối từ khi nào.
Nhậm Xuyên nhìn sắc trời: "À, đến giờ nấu cơm rồi, tao đi..."
"Mày đi đâu?" - Thôi Minh Hạo khinh bỉ liếc Giang Hoàn một cái, "Anh không định nấu cơm à?"
Giang Hoàn: "..."
Nhậm Xuyên muốn nói: "Ấy... để tôi..."
"Có bạn trai để làm cái gì!" - Chúc Khải Phong cũng lên giọng, hai người bọn họ đến chính là để chống lưng cho Nhậm Xuyên, "Xuyên Nhi của bọn tôi là cục cưng quý giá, mười ngón tay không dính nước lạnh!"
Nhậm Xuyên muốn nói là, nếu Giang Hoàn nấu ăn thì cả cái nhà này sẽ không còn ai sống sót: "Đừng để ảnh làm, để tôi..."
Thôi Minh Hạo lại nhìn Giang Hoàn: "Anh còn chờ được mời sao? Còn không mau đi đi!"
Giang Hoàn xem như thấy rõ địa vị của hắn, khịt mũi một cái: "Bây giờ đi."
"Đêm nay là giao thừa, ăn sủi cảo đi." - Chúc Khải Phong nhắc nhở, "Ba người chúng tôi đều rất thích ăn thịt lợn và bắp cải!"
Nhậm Xuyên nhìn hắn nghiêm túc đầu độc như thế, thật sự không dám nhúc nhích.
"Vậy thì..." - Nhậm Xuyên bất lực nhìn hai thằng bạn thân, "Con đường này là do hai đứa mày lựa chọn, chút nữa phải cố gắng kiên trì đấy."
"Không sao đâu." - Chúc Khải Phong khoác vai Nhậm Xuyên, thì thầm, "Ổng nấu ăn ngon hay không cũng không quan trọng. Bọn tao chỉ muốn chống lưng cho mày, chút nữa mày muốn làm gì? Đập đĩa bắt nấu lại, hay là đánh ổng một gậy?"
"Tao tìm bạn trai, chứ không phải người hầu." - Nhậm Xuyên tốt bụng nhắc nhở hai người, "Chút nữa lúc ăn sủi cảo phải cẩn thận, đừng nhai, tốt nhất là nuốt trọng."
Bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, sủi cảo trắng tinh nóng hổi cũng xong, trên mặt Giang Hoàn còn dính hai vệt bột mì, hắn vui vẻ bưng sủi cảo ra: "Xong rồi đây!"
Giang Hoàn vừa mới cầm đũa chuẩn bị ngồi vào bàn, Thôi Minh Hạo đã liếc đôi mắt sắc như dao: "Ai cho anh ngồi?"
Giang Hoàn: "..."
Chúc Khải Phong cũng vỗ bàn một cái: "Ngồi xổm mà ăn!"
Giang Hoàn vùng dậy: "Mấy cậu quá..."
Thôi Minh Hạo đẩy kính: "Hả?"
Giang Hoàn: "...Quá tinh tế, làm sao lại biết mông tôi đau không thể ngồi ghế được."
Hắn lủi thủi cầm đũa lên và ngồi xổm sang một bên.
Nhậm Xuyên thầm nghĩ, hai chúng mày bắt nạt chồng tao, để tao cho chúng mày thấy thế nào là xã hội hiểm ác. Anh gắp cho Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong mỗi người một cái sủi cảo, nở nụ cười tươi: "Mau ăn! Tranh thủ còn nóng!"
Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo không biết gì cả, ăn sủi cảo vào trong miệng, vừa mới cắn một miếng, cả hai đều cứng đơ cả người.
Nhậm Xuyên nhìn hai người bọn họ: "Thế nào? Ngon không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]