Nhậm Xuyên đã cảm nhận thấu đáo một lần, cái gì gọi là chết đi, cái gì gọi là sống lại.
Toàn thân không có chỗ nào là không đau, anh nhìn chính mình trong gương cũng tự thấy mình đáng thương, trên cổ đâu đâu cũng có dấu răng, dấu nào cũng rướm máu.
Trên eo trên ngực đều có vết bầm xanh xanh tím tím, toàn bộ đều là do ngắt nhéo ra.
Anh chất vấn thủ phạm làm ra tất cả những thứ này: "Rốt cuộc anh làm mấy lần vậy!"
"Không nhớ rõ." - Giang Hoàn cũng chẳng nhớ, "Tới gần sáng thì em xỉu rồi, từ lúc đó trở đi anh không làm nữa."
Nghe còn rất có vẻ thỏa mãn, Nhậm Xuyên nghiến răng nghiến lợi: "Đồ cầm thú!"
Giang Hoàn xem đây là lời khen: "Cảm ơn."
Nhậm Xuyên ngã người xuống giường, không có ý định đứng dậy, bao bọc mình trong chăn, "Aaa! Mẹ nó em mất trinh rồi!"
Giang Hoàn nói: "Anh cũng mất."
Nhậm Xuyên cầm gối lên đánh hắn: "Anh còn mặt mũi nào mà nói! Đồ lưu manh giả danh trí thức!"
Giang Hoàn vui vẻ bị đánh một trận, đứng lên: "Anh nấu cháo cho em."
Mặt Nhậm Xuyên lập tức xanh mét: "Đừng... không được..."
Mới làm xong liền đầu độc hả?
Có nhân tính hay không!
"Em nếm thử." - Giang Hoàn bưng cháo lại cho anh, "Anh mới học."
Nhậm Xuyên muốn giữ thể diện cho Giang Hoàn, cố gắng nếm thử một miếng, không ngờ rằng nó không dở chút nào.
"Sao anh làm được?" - Nhậm Xuyên có chút hoài nghi, "Nhà chúng ta giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420072/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.