Thôi Minh Hạo gần như kiệt sức bước ra khỏi bàn mổ, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn uống một hơi cạn sạch chai nước khoáng.
Y tá trưởng đi tới bên cạnh, nhìn hắn: "Bác sĩ Thôi, anh chắc chứ?"
Thôi Minh Hạo bóp bẹp chai nước khoáng, trải qua thời gian dài chữa trị cho Nhậm Xuyên, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng: "Chắc."
Nực cười là, sức lực này bắt nguồn từ cái thứ tình yêu chết giẫm nhìn không thấy, sờ không được, viển vông không thực tế kia.
Hắn thay bộ quần áo vô trùng, lấy điện thoại trong tủ ra, bấm vào WeChat, thấy Chúc Khải Phong nhắn liên tục mấy chục tin.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, Thôi Minh Hạo đã báo cho Chúc Khải Phong đến bệnh viện đưa Giang Hoàn đi trước, ít nhất phải làm hắn trông ra con người một chút, không thể để nguyên như vậy được.
Hắn bật một đoạn tin nhắn thoại, giọng Chúc Khải Phong vang lên: "Má, mấy ngày rồi anh ta không ăn vậy? Má nó ăn tới chén thứ ba rồi, còn không đợi được thức ăn nóng vào bàn mà ăn cơm không."
"Sao tao cứ thấy quái quái thế nào? Anh ta đi châu Phi đào than đá làm thợ mỏ sao? Đệt, tao nhìn lén lúc đang tắm, gầy đến mức da bọc xương."
"Vãi! Kinh quá, báo cảnh sát sớm đi, trên người anh ta toàn là vết thương lớn nhỏ, mẹ nó, rốt cuộc là bị sao vậy!"
Giọng Chúc Khải Phong run run: "Chân của anh ta... bị đánh gãy..."
Ở tin nhắn thoại cuối cùng, Chúc Khải Phong còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420048/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.