Thời tiết chuyển lạnh, cây cối ban đầu xanh tươi đã trở thành cành khô, quần áo bệnh nhân được thay thành bộ dày hơn. Vết mổ đã lành từ lâu, để lại một vết sẹo trông như con rết, các chỉ số của Nhậm Xuyên nên tăng thì tăng, nên hạ thì hạ, cuối cùng cũng đạt mức bình thường.
Thôi Minh Hạo nhìn kết quả kiểm tra, đẩy gọng kính: "Theo lý thuyết thì có thể xuất viện về tĩnh dưỡng..."
"Tuyệt vời!" - Nhậm Xuyên lập tức hoan hô nhảy nhót, "Xuất viện! Về nhà!"
Thôi Minh Hạo chưa bao giờ thấy một bệnh nhân vô tổ chức và vô kỷ luật như vậy, hắn đập bàn một cái rồi rống lên: "Tao cho mày xuất viện rồi à!"
"Mày dám không cho tao xuất viện à!" - Nhậm Xuyên đắc ý nhìn hắn, "Tin tao báo cáo mày nhận hối lộ không!"
Thôi Minh Hạo cười gằn một tiếng, hắn là người ngay thẳng thanh liêm, cây ngay không sợ chết đứng: "Mày hối lộ tao cái gì?"
Nhậm Xuyên đếm ngón tay với hắn: "Hoành thánh hôm qua, thịt nướng hôm qua, còn có lẩu ngày hôm kia!"
Anh vỗ bàn một cái bộp: "Hiện kim vô cùng lớn, mày nghĩ đi rồi hãy nói tiếp!"
Thôi Minh Hạo thổi thổi trà nóng trong tay: "Vậy nhốt thêm mười năm nữa đi."
Có bao nhiêu thủ đoạn thì sếp Nhậm cũng dùng hết, Giang Hoàn không tìm thấy ai trong phòng bệnh, lúc đến phòng làm việc thì Nhậm Xuyên đã kéo quần Thôi Minh Hạo xuống được một nửa, mém chút nữa là lộ hàng.
Thôi Minh Hạo không bao giờ chịu cho tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-moi-ngay-deu-hap-hoi-vi-benh/2420043/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.