Chung Hân đau lòng khi nhìn thấy nét mặt đau thương của Ngạo Thiên.
Cô vươn tay nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, cất giọng khe khẽ.
- Em xin anh, xin anh hãy tiếp tục ở lại bên cạnh em, làm người anh trai mà em kính trọng nhất.
Có được không?
Chung Hân nhìn Ngạo Thiên bằng ánh mắt thâm tình khi nói ra những lời này, cô biết mình nêu ra yêu cầu đó đối với Ngạo Thiên thật bất công, nhưng cô không thể vì thương hại nên chấp nhận tình yêu của anh.
Ngạo Thiên trầm mặc một lúc không trả lời cô ngay, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ khó xử, nhưng khi anh nhìn vào gương mặt dịu dàng cùng với anh mắt thiết tha của Chung Hân nhìn mình, chỉ mong sao anh hiểu được nỗi lòng của cô.
Ngạo Thiên thận trọng suy ngẫm, vài giây sau Ngạo Thiên bất giác gật đầu, tuy trong ánh mắt có phần bất đắc dĩ nhưng cũng đã đủ khiến Chung Hân mừng đến rơi nước mắt.
Chung Hân biết trong lòng mình đã xem Ngạo Thiên như là anh trai, cô vui mừng nở một nụ cười rực rỡ, khom tới ôm chặt anh.
- Anh ba.
Ngạo Thiên một tay giữ chặt ly rượu thủy tinh tránh cho chất lỏng màu đỏ văng ra ngoài, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô.
- Thật khờ.
Ngạo Thiên đã suy nghĩ thông suốt, yêu một người không có nghĩa phải chiếm hữu, mà phải khiến người mình yêu sống hạnh phúc vui vẻ mới gọi là yêu.
Ngoài ban công tại ngôi biệt thự bên cạnh, Thần Phong trên tay cầm ly rượu mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mau-lanh-va-co-vo-tren-danh-nghia/1325181/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.