Tô Mục vừa mở cửa xe cho cô, vừa cung kính hỏi: "Phu nhân, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Cảnh Ninh chuyển mắt liếc nhìn chiếc két sắt trên ghế sau.
Một lúc sau, cô nói nhỏ: "Về nhà trước đi!"
Sau khi trở về Lục Viên, dì Lưu nhìn thấy Tô Mục mang về một cái két sắt lớn như vậy, liền tưởng rằng Cảnh Ninh mua đồ trang sức châu báu quý giá.
Vội vàng vui vẻ tiến lên nhận lấy, nhưng không nghĩ khi mang lên lầu mở ra lại chỉ là một sợi dây chuyền nhìn bình thường.
Mặc dù hình dáng tinh tế hơn một chút, phía trên mặt dây có những mảnh vỡ nhỏ ngọc phỉ thúy bảo thạch, nhìn qua tỉ lệ cũng không tệ. Nhưng dường như nó không đủ quý trọng đến mức đựng một chiếc két sắt!
Thực ra, Cảnh Ninh cũng có chút xấu hổ.
Tô Mục vốn muốn chuẩn bị một chiếc két sắt, là để đề phòng di vật của mẹ cô có đồ vật quý giá, sợ không tiện mang đi.
Kết quả là tạo ra một con ô long* như vậy. (*Ô long ý chỉ không cao quý).
Cảnh Ninh thấy buồn cười, cô không khỏi cảm thấy rất vui khi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng nhận lại được đồ của mẹ.
Cô đứng trước cửa sổ, hướng về phía mặt trời nhìn kỹ mặt sau của mặt dây chuyền.
Phía trên còn có một vài ký tự nhỏ, là chữ cái đầu viết tắt tên của mẹ cô, M-T-V.
Bà ra đi đột ngột, mọi đồ vật trong nhà đều bị hai mẹ con kia chiếm đoạt hết, bây giờ lưu lại cho cô cũng chỉ còn đồ vật này.
Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-sung-kieu-the-co-chut-ngot/1045080/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.