Tô Mục vừa mở cửa xe cho cô, vừa cung kính hỏi: "Phu nhân, chúng ta đi đâu bây giờ?" Cảnh Ninh chuyển mắt liếc nhìn chiếc két sắt trên ghế sau. Một lúc sau, cô nói nhỏ: "Về nhà trước đi!" Sau khi trở về Lục Viên, dì Lưu nhìn thấy Tô Mục mang về một cái két sắt lớn như vậy, liền tưởng rằng Cảnh Ninh mua đồ trang sức châu báu quý giá. Vội vàng vui vẻ tiến lên nhận lấy, nhưng không nghĩ khi mang lên lầu mở ra lại chỉ là một sợi dây chuyền nhìn bình thường. Mặc dù hình dáng tinh tế hơn một chút, phía trên mặt dây có những mảnh vỡ nhỏ ngọc phỉ thúy bảo thạch, nhìn qua tỉ lệ cũng không tệ. Nhưng dường như nó không đủ quý trọng đến mức đựng một chiếc két sắt! Thực ra, Cảnh Ninh cũng có chút xấu hổ. Tô Mục vốn muốn chuẩn bị một chiếc két sắt, là để đề phòng di vật của mẹ cô có đồ vật quý giá, sợ không tiện mang đi. Kết quả là tạo ra một con ô long* như vậy. (*Ô long ý chỉ không cao quý). Cảnh Ninh thấy buồn cười, cô không khỏi cảm thấy rất vui khi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng nhận lại được đồ của mẹ. Cô đứng trước cửa sổ, hướng về phía mặt trời nhìn kỹ mặt sau của mặt dây chuyền. Phía trên còn có một vài ký tự nhỏ, là chữ cái đầu viết tắt tên của mẹ cô, M-T-V. Bà ra đi đột ngột, mọi đồ vật trong nhà đều bị hai mẹ con kia chiếm đoạt hết, bây giờ lưu lại cho cô cũng chỉ còn đồ vật này. Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy tức giận. Cô bước đến trước gương, tháo xuống sợi dây chuyền bạc thường đeo, và đeo chiếc dây chuyền cổ xưa đơn giản này lên. Cũng may, sợi dây chuyền được làm rất tinh xảo, cho dù kiểu dáng có chút cũ kỹ, nhưng khi được đeo trên người sẽ không khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Cô mỉm cười, bỏ mặt dây chuyền vào trong áo, kéo cổ áo để che lại, sau đó mới thỏa mãn vỗ vỗ lồng ngực, và xoay người bước ra ngoài. Vào buổi chiều, Cảnh Ninh đến Tinh Huy Văn Hóa. Đã nhận công ty được vài ngày rồi, mấy ngày trước là do không có thời gian, hôm nay đích thân mới kịp đến công ty để thị sát. Trước khi đi, cô đã điện thoại cho người phụ trách hiện tại của công ty và thông báo với họ rằng cô sẽ có mặt hôm nay. Khi cô đến công ty, đúng lúc là hai giờ chiều. Người tiếp cô là một vị phó tổng giám đốc họ Lâm. Công ty giải trí khác với các công ty khác, bởi vì nhân viên của công ty hơn phân nửa là nghệ sĩ, so với các ngành sản xuất khác quy định nhân viên đi làm đúng giờ, thì ở đây ngược lại hiện giờ không có quá nhiều nhân viên túc trực. Thực tê đối với Tinh Huy đang trên đà phá sản mà nói, thì không ai muốn ngồi ở đây chờ chết, hơn nữa việc Tinh Huy bị mua lại và đổi chủ là điều ai cũng biết.
Mà chuyện ông chủ mới sẽ xử lý công ty như thế nào vẫn còn là một câu hỏi, vì vậy bất kỳ ai có một chút ý tưởng hoặc biện pháp khác đều đã từ chức hoặc thay đổi công việc trước khi được mua lại. Còn dư lại chỉ là mấy tên lính tôm tướng cua còn mờ mịt không biết sự tình mà thôi. Phó tổng giám đốc Lâm đưa cô đến phòng của mình và nói sơ qua về tình huống hiện tại của công ty. Cảnh Ninh phân tích kỹ càng và thấy rằng nó giống với thông tin mà cô thu được. Bộ phận nghệ sĩ của công ty hiện chỉ có mười người, và một trong số đó là một nhóm nhạc gồm năm thành viên nam đã được ký hợp đồng vào năm ngoái, nói là nhóm nhạc nhưng thực chất chỉ là cưỡng ép một vài nghệ sĩ có chút lợi thế không rõ ràng lại với nhau. Còn lại là một số nghệ sĩ ít tên tuổi, những tác phẩm có được cho đến nay cũng chỉ là tiểu thái giám của một bộ phim truyền hình nào đó, hay những cung nữ nhỏ bé của một bộ phim truyền hình nào đó, vân vân. Bộ phận quản lý thì càng không cần phải nói, người đại diện có chút năng lực đã bỏ chạy từ lâu. Hiện giờ chỉ còn một số người mới ra trường năng lực năng lực so với mấy người nghệ sĩ còn không bằng. Bộ phận quan hệ công chúng lại càng vô dụng. Đùa chứ! Nghệ sĩ của nhà ngươi không nổi tiếng, còn có cái gì tốt để mà PR*! (*:quan hệ công chúng). Ước gì làm được điều gì đó ... Làm điều gì đó để họ nổi tiếng hơn, được không? Cho dù là nổi tiếng bằng scandal, thì ít ra đấy cũng là nổi tiếng. Có một số phòng ban khác, Cảnh Ninh cẩn thận kiểm tra lại một chút, và tất cả chúng đều đang trong tình trạng thảm khốc. Phó tổng giám đốc Lâm vừa lịch sự báo cáo, vừa lộ ra nụ cười xấu hổ ngượng nghịu. "Cảnh tổng, tình huống hiện tại của công ty chính là như thế vậy. Tất cả các báo cáo và những thứ tương tự đều có ở đây. Ngài có muốn đọc lại không?" Cảnh Ninh lắc đầu. Xem lại thì có ích gì? Còn không phải là chỉ có mười nghệ sĩ mà không có chút tài nguyên nào sao? Cô bất lực thở dài. Phó tổng giám đốc Lâm cũng biết rằng tình huống hiện tại của công ty rất khó khăn. Nhưng sự thật đang ở trước mắt, anh ta chỉ là một người phụ trách tạm thời được bổ nhiệm, lúc trước vốn là làm thư ký. Bởi vì công ty sắp đóng cửa, tất cả mọi người bỏ chạy tán loạn, nên lúc nguy cấp này anh ta được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc. Có thể giữ lại được công ty như bây giờ đã là không dễ dàng. "Hiện tại công ty chúng ta đang rất thiếu tài nguyên, vì không có nguồn vốn lưu động để quay vòng, không có tiền liền không kéo được tài nguyên, không có tài nguyên để ký hợp đồng với những nghệ sĩ tốt. Đây chính là một vòng luẩn quẩn ác tính đã gây ra tình trạng như ngày nay". Cảnh Ninh cũng biết khó khăn của anh ta nên xua tay không nói gì.
"Tôi đã biết, Bảng báo cáo anh cứ để ở đây! Vấn đề về nguồn vốn quay vòng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Vất vả cho anh rồi , anh có thể ra ngoài trước!" Phó tổng giám đốc Lâm nhẹ gật đầu rồi rời đi. Sau khi Phó tổng giám đốc Lâm rời đi, Cảnh Ninh trực tiếp đi đến bộ phận nghệ sĩ. Nghệ sĩ chính là năng lực cạnh tranh cốt lõi của một công ty giải trí, lúc trước cô chỉ từ trên giấy cũng hiểu một ít tình huống của những người này, nhưng chưa bao giờ gặp mặt họ. Vào thời điểm này, có một số người khác đã đi thử giọng với nhóm, ở lại công ty chỉ có nhóm nhạc nam tạm thời. Vào tháng tới, sẽ có một chương trình vô cùng nổi tiếng tuyển chọn toàn diện trên mạng. Ý tứ của công ty là, mặc dù biết với năng lực của bọn họ sẽ có rất ít hy vọng đủ điều kiện, nhưng họ vẫn muốn ôm tâm lý của một bác sĩ cứu ngựa chết trở thành ngựa sống và để cho bọn họ đi thử một lần. Vì vậy, vào thời điểm này, bọn họ đang tập nhảy trong phòng tập. Khi Cảnh Ninh đến, mấy người đó đang luyện tậpchăm chỉ. Cô không đi vào để tránh làm phiền họ, mà đứng ở bên ngoài qua tấm kính thuỷ tinh quan sát một chút. Thành thật mà nói, ngay cả khi làm một ông chủ, cô cũng không thể nói trái với lương tâm của mình rằng họ rất xuất sắc. Thị trường thần tượng trong nước đang cạnh tranh khốc liệt, là một nhóm nhạc nam vừa hát vừa nhảy, những người này không có ngoại hình đẹp xuất sắc cũng như tài năng ấn tượng, trình độ của họ quả thật là bình thường. Nhìn tới nhìn lui, có vẻ như chỉ còn lại sự chăm chỉ. Chỉ tiếc, khi ở một nơi như ngành giải trí, sự chăm chỉ lại chính là điều ít được nhắc đến nhất. Cảnh Ninh quan sát một lúc, sau đó rời đi. Vài người đi ra ngoài thử đồ diễn, tổng cộng có hai nam ba nữ, đều đã trở về vào buổi tối. Cảnh Ninh không ngờ lại phát hiện ra trong số họ có một cô gái nhỏ, thậm chí cô còn biết. - Khang Lạc Dao. Khi còn là trưởng phòng quan hệ công chúng ở Phong Hoa, cô đã từng gặp cô ấy vài lần. Khang Lạc Dao đã tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất kinh kịch Trung Quốc, được xem như có xuất thân chính quy, tuy tướng mạo của cô ấy không phải là mẫu gương mặt thanh tú đang lưu hành nhất hiện nay, nhưng nhìn cũng xinh xắn và dễ thương. Trong số những người mới vào nghề, kỹ năng diễn xuất của cô ấy được đánh giá là xuất sắc. Chỉ có điều đại khái là vì hạn chế của khuôn mặt tròn, mà cô ấy không có được tài nguyên tốt. Sau đó, khi hết hạn hợp đồng, cô ấy đã chấm dứt hợp đồng với Phong Hoa. Nhưng cô lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến Tinh Huy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]