Mấy tháng sau đó, Cố Hiểu Đồng và Jack tổ chức đám cưới.
Trong bộ váy trắng tinh khôi, lấp lánh, lộng lẫy, Cố Hiểu Đồng khoác tay Jack đi vào lễ đường, hai anh em Bảo Bảo làm phù dâu, phù rể, tung cánh hoa hồng bay phất phới trong làn gió xuân nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay rầm rộ chúc mừng.
Không gian tiệc cưới bên bãi biển, gang màu trắng làm chủ đạo, tiếng nhạc Cello hoà cùng âm điệu nhịp sóng vỗ tạo nên một không gian lãng mạn, dịu êm, ấm áp và hạnh phúc.
Tình yêu có đôi khi không cần cao sang, tiền tài, hay danh vọng, cũng không cần đủ đầy, môn đăng hộ đối, chỉ cần nó chân thành, gặp đúng người, đúng lúc tự nhiên sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Một kiếp người nói ngắn ngủi là thế, dài đằng đẵng là vậy. Ngắn ngủi là khi con người ta không thể khống chế được sự trôi chảy của thời gian, cứ đua thật nhanh theo nó, đến khi ngoảnh lại mới thấy mình đi được nửa đời người, tất cả như hạt cát bụi, chỉ cần một luồng gió Đông Bắc cũng đủ cuốn trôi đi. Đằng đẵng là khi con người đứng ở đây, vẫn biết ngày mai rồi sẽ đến, nhưng không ai biết được nó sẽ xảy ra chuyện gì kế tiếp, cũng giống như khi đi qua một trạm xe buýt vậy, chúng ta biết điểm dừng, bước xuống, biết hướng đi, nhưng không biết được trên con đường quen thuộc ấy sẽ bắt gặp những gì mới lạ kế tiếp theo.
Cố Y Lạc nắm tay Lục Triết Tiêu dạo bước trên nền cát vàng, thong dong tự tại, ngắm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871575/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.