“Chúc mừng gia đình, sản phụ đã hạ sinh thành công một bé gái, lát nữa chuyển về phòng bệnh thường người nhà có thể vào thăm.”
Giây phút nghe cô y tá thông báo tất cả những người có mặt đều vỡ oà hạnh phúc.
Lục Triết Tiêu lã chã rơi xuống những giọt nước mắt.
Chiếc giường bệnh nơi Cố Y Lạc nằm được các y tá đẩy ra khỏi phòng hồi sức, di chuyển tới phòng bệnh thường.
Điều đầu tiên Lục Triết Tiêu làm là tiến đến bên cạnh Cố Y Lạc, nắm lấy đôi tay lạnh của cô áp lên gò má mình sưởi ấm, anh cười, nụ cười hoà cùng những giọt lệ sung sướng, giọng anh có chút nghẹn ngào:
“Cảm ơn em, cảm ơn vì an toàn ra khỏi phòng sinh, cảm ơn vì đã hạ sinh cho anh một cô công chúa xinh đẹp, kháu khỉnh.”
Cố Y Lạc cười, nụ cười trên nền mặt nhợt nhạt nhưng độ tươi vừa đủ, giọng cô yếu ớt, có chút xúc động:
“Anh đã xem con của chúng ta chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng anh biết chắc chắn nó giống em, xinh đẹp, giỏi giang, kiên cường, và có nụ cười toả sáng.”
“Đi đi, qua kia với con đi.”
Ông bà Lục- Cố nãy giờ cứ tíu tít với đứa trẻ không rời.
Bảo Bảo thi thoảng nhìn em, thi thoảng liếc sang bố mẹ, rồi lại tủm tỉm cười.
Không gian nhỏ của căn phòng bệnh viện trở nên ngập tràn tiếng cười và niềm hạnh phúc bất tận.
*****
Một ngày trời thu mát mẻ, gió lồng lộng, ánh nắng nhạt nhoà toả ánh he vàng.
Cố Y Lạc ra ngoài hít thở khí trời, giao lại đứa bé cho Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871573/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.