Những ngày sau đó, hai người họ tất bật chuẩn bị cho đám cưới, bận tới tối mặt tối mũi.
Đêm nay, đêm cuối cùng của những chuỗi ngày độc thân của cô và anh, họ không được ở cùng nhau, đó là điều cấm kị trước ngày tổ chức hôn lễ.
Đang ngồi viết lời thề, Cố Y Lạc hơi tương tư, cô quyết định gọi điện.
“Anh Lục, anh làm gì thế?”
“Cô Lục, cô nhớ tôi rồi à.”
“Phải, nhớ anh rồi.”
“Anh cũng thế.”
Đêm đó, cả anh và cô đều trằn trọc khó ngủ, lòng cứ bồi hồi đến khó tả.
*****
Buổi sáng đầu thu mát rượu, một khoảng trời mênh mông thu hẹp bằng không gian tiệc cưới.
Khách khứa nườm nợp, trên khuôn mặt ông bà Lục và ông bà Cố không kìm được vui mừng.
Trong căn phòng kín, thợ trang điểm đang hoàn tất những bước cuối cùng, Cố Y Lạc niềm nở nhìn vào tấm gương trước mặt, mỉm cười hạnh phúc.
“Cô rất hạnh phúc…”
Thợ trang điểm thốt lên.
“Gả cho người mình yêu đương nhiên là hạnh phúc rồi. Sau này khi cô được gả đi sẽ hiểu.”
Cạnh.
Cánh cửa hé mở, một cô gái thuần mỹ bước vào cùng chiếc bụng chình ình.
“Tô Nhã Ngọc, được đó. Hai người đi chuyến Châu Âu liền mang cái bụng về đó à. Thế định bao giờ tổ chức đám cưới?”
“Chắc chờ đứa bé ra đời đã.”
“Như thế thì còn lâu quá!”
“Không lâu hơn cậu là được. Cậu và Lục Triết Tiêu chẳng phải chờ tới khi Bảo Bảo sắp sáu tuổi mới kết hôn đó sao?”
Đúng thế, Bảo Bảo đã lên lớp một rồi, cô mới có một danh phận chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871571/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.