Xe lửa đã đi xa vút nhưng Lục Triết Tiêu vẫn chưa vực dậy được khỏi nỗi sợ không tên, toàn thân anh run lẩy bẩy, tim thắt chặt lấy lồng ngực.
Bàn tay anh tự bấu làm bị thương cánh tay mình, vết đau ngoài da không nhằm nhò gì so với sự hỗn loạn trong nỗi lòng anh.
Tất cả những kí ức xưa cũ lũ lượt ùa về…
Người phụ nữ đầm trắng kia là mẹ Cố Y Lạc, anh thấy rất rõ, cô ấy vì cứu anh ra khỏi ngưỡng cửa thần chết mà mất mạng.
Cô ấy vì anh mà chết…
Anh là người hại cô ấy…
Anh sẽ phải đối mặt với Cố Y Lạc như thế nào…
Đêm khuya tĩnh mịch, không gian chìm vào tăm tối, bên tai anh văng vẳng tiếng côn trùng vo ve.
Thân thể anh không ngừng run rẩy, nước mắt hiếm hoi của người đàn ông rơi xuống trong bất lực.
Điện thoại rung chuông từng hồi, bàn tay anh bóp chặt lấy, ánh mắt chăm chăm nhìn dòng chữ “vợ yêu”, trái tim bóp nghẹn.
Sau đó, anh tắt máy, để lại cho cô hai chữ “thuê bao” cùng tâm trạng bất an và lo lắng.
Vừa lúc, Lục Minh Trí chạy tới, hỏi vội trong nhịp thở hổn hển: “Chị dâu, anh hai trở về chưa?”
Cố Y Lạc bất lực lắc đầu: “Vẫn chưa… Chú có biết anh ấy đi đâu không?”
“Có thể là đường ray xe lửa ở gần con đường hoa…”
Cố Y Lạc tỏ ý khó hiểu hỏi lại ngay: “Anh ấy tới đó làm gì?”
Liếc nhìn đồng hồ đã gần mười giờ hơn khuya nhưng Lục Triết Tiêu vẫn chưa quay về, linh cảm thấy điều không lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871562/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.