Những ngày sau đó Trình An Lệ vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng khách sạn X, một mình luẩn quẩn trong đống suy nghĩ, không nói, không cười, ăn uống không thấy ngon miệng.
Tiếng gõ cửa lay thức thần trí mơ hồ của bà, thần sắc khuôn mặt cũng dần thay đổi, từ u uất chuyển sang màu tươi sáng và rạng rỡ.
Tuy nhiên, cánh cửa hé mở, sắc mặt bà nhanh chóng chuyển sang vẻ thất vọng, chán chường.
"Sao thế? Thấy con tới mẹ không vui sao? Hay là mới đi mấy ngày đã thấy nhớ bố rồi đấy?"
Lục Minh Trí thong thả bước vào, ngồi xuống bên ghế sô pha, vừa mở lời vờ vĩnh hỏi han, đánh vào tâm lí bồn chồn của mẹ.
"Không có, sao ta phải nhớ ông ấy chứ. Ông ấy đâu cần gì đến ta đâu."
Lục Minh Trí thừa lúc Trình An Lệ sơ hở trong lời nói mà thả câu:
"À, thì ra có người đang chờ bố tới đón về."
Có thể miệng biết nói dối nhưng đôi mắt Trình An Lệ trước giờ luôn nói lên sự thật, bà né tránh đi cái nhìn của con trai thứ, giọng nói có oán trách và giận dỗi:
"Con đừng nhắc tới người đàn ông vô tâm ấy trước mặt mẹ."
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, Lục Minh Trí bước ra mở, xuất hiện trong tầm mắt cậu ta là một người đàn ông trung niên bảnh bao, phong độ, không cần phải nói cũng biết đến đây để xin lỗi vợ, cái nheo mày từ Lục Triết Tiêu khiến Lục Minh Trí hiểu ý liền chủ động chuồn ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình An Lệ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871554/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.