“Ông nhất định phải tuyệt tình như thế này hay sao?”- Giọng Cố Y Lạc nghẹn ngào, đắng buốt, thân thể như bị đóng băng không còn cảm giác.
Vậy mà giọng nói của Cố Thúc Tịnh vẫn rất điềm tĩnh, không có một chút nào của sự rung động, hối lỗi: “Chính mày đã ép tao và con gái tao.”
Nhếch môi cười mà như không cười, tận sâu trong đáy mắt Cố Y Lạc chỉ toàn là hận thù và uất nghẹn: “Vậy tôi là gì? Nếu không xem tôi là con gái vậy tại sao còn sinh ra tôi làm cái gì?”
Mẹ mất ông đổi là do tôi khắc tinh.
Công ty gặp khó khăn ông nói tôi là sao chổi.
Dì ghẻ đánh ông bảo tôi đáng bị đánh.
Cố Hiểu Đồng bắt nạt tôi thì ông nói tôi làm chị phải biết nhường em.
Ngày tôi bị người ta hãm hại đổ oan dẫn đến mang thai ông thờ ơ, lạnh nhạt đuổi tôi ra nước ngoài.
Con gái ông tìm mọi cách làm mất thanh danh của tôi thì ông hết mực bảo vệ.
Ông yêu cầu tôi gỡ bỏ đơn tố cáo tôi không chịu, thì ông sẵn sàng cho người bắt tôi, ép buộc tôi.
Cho tôi hỏi tôi có lý do gì để bảo vệ các người?
Cố Thúc Tịnh hôm nay tôi có xảy ra chuyện gì thì nhất định tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông đâu, cho dù tôi có phải mang tội “bất nhân bất nghĩa” đẩy xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ cam lòng.
“Tao không muốn dài dòng, mày kí hay không?”
“Tôi không bao giờ kí.”
Sau lời khẳng định ấy chị bị một bàn tay bóp nghẹn cổ, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871529/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.