Bàn thức ăn ngập mùi hương thơm, hai người đàn ông một lớn một bé ngồi cạnh nhau, khoanh tay trước ngực, mặt mày quạo xuống, giống hệt trời giông.
Hơi sượng người Cố Y Lạc cứng miệng cười nhạt: “Hai người làm gì thế? Sao không ăn đi.”
Lập tức nhận về mình cái nhìn sắc như đao, song song bay thẳng vào giữa mặt, đôi mắt hai người ấy quả thực giống nhau, giống tới mức khiến Cố Y Lạc phải ngơ ngác, trố mắt nhìn.
Bảo Bảo lên tiếng hỏi: “Mẹ vừa đi đâu về?”
Mỉm cười nhẹ, Cố Y Lạc đáp: “Đi sinh nhật.”
Tiếp lời, Lục Triết Tiêu chen vào: “”Sinh nhật ai?”
“Sinh nhật…”- Định hình lại, Cố Y Lạc cúi đầu vừa tầm, mắt trừng nhẹ: “Hai người đang cố ý bắt ép em đó sao?”
Thằng Bảo Bảo nhanh miệng đỡ: “Mẹ đến Cố gia làm gì? Lần sau không được tới đó nữa.”
“Phải.”- Lục Triết Tiêu gật đầu biểu tình đồng ý.
Mon men tới ngồi xuống đối diện, Cố Y Lạc như thỏ con nũng nịu, hai tay đồng lúc véo lên má hai người đàn ông, giọng thảnh thót như hoạ mi hót: “Được rồi, lần sau không tới đó nữa.”
“Không được có lần sau.”- Tiếng đồng thanh từ hai người đàn ông khiến Cố Y Lạc đứng hình trong giây lát.
“Được, được,…”- Cố Y Lạc vui vẻ gật đầu- “Ăn cơm thôi.”
Ánh mắt Lục Triết Tiêu giảm bớt đi phần sắc bén nhưng khẩu ngữ vẫn còn vẻ giận giữ: “Tưởng em ăn no nê rồi mới về chứ! Vẫn chưa no sao?”
Cười lên ba tiếng, Cố Y Lạc cúi sấp mặt xuống ngước nhìn lên chiêm ngưỡng vẻ lạnh lùng nhưng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871522/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.