Chiếc Land Rover rẽ hướng vào con đường mới toanh, bên lề một màu xanh cỏ cây mơn mởn.
Dừng lại trước cửa biệt thự, Chu Tuyết Sương gọi lớn: “Lục Triết Tiêu anh ra đây cho em?”
Từ trong sảnh vườn hoa, Lục Triết Tiêu lạnh lùng bước ra, có vẻ hơi bất ngờ anh hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Sao em lại không được tới, anh định trốn em đến bao giờ hả?”- Giọng cô ta đầy giận dỗi và trách móc.
“Em trở về trước đi, anh sẽ tìm em nói chuyện sau.”
Đứng còn chưa ấm chỗ, bên trong còn chưa biết thế nào đã bị đuổi đi đương nhiên Chu Tuyết Sương không thoả hiệp.
Một đường thẳng cô ta tiến sâu hơn vào khuôn viên biệt thự, bất chấp sự ngăn cản từ hai người đàn ông.
Ánh nắng ít ỏi của ngày đầu đông toả sắc vàng khắp khu vườn xanh đầy hoa lá, đoá hoa Trạng Nguyên khoe sắc, xa xa cô ta nhìn thấy hoa Dã Quỳ, vui vẻ thốt lên: “Quả nhiên là do anh nhớ quê hương, nhớ những kỉ niệm của chúng ta mới xây dựng căn biệt thự này.”
Tuy nhiên sắc mặt Chu Tuyết Sương nhanh chóng thay đổi, ánh mắt sựng lại, chân tay cứng đờ, không chút phản ứng nào.
Cố Y Lạc cùng con trai ôm theo một đoá Dã Quỳ bước ra từ vườn cỏ, bọn họ vui vẻ bao nhiêu thì cô ta dậy sóng bấy nhiêu.
Ánh mắt không tin cô ta ngước sang nhìn Lục Triết Tiêu, vẻ hụt hẫng hỏi: “Anh tới đây để sống cùng cô ta sao?”
Lục Triết Tiêu không nói gì thì cô ta xông xáo lên, ánh mắt trừng trợn hét lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871497/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.