Kể từ sau khi mắc bệnh Lục Triết Tiêu trở nên khó khăn trong khâu ăn uống, chỉ cần không phải đồ do Cố Y Lạc nấu thì chắc chắn anh sẽ không động đũa.
Thái độ hôm nay lại gay gắt hơn nhiều, đồ vật trong nhà đều bị ném tan tành, mảnh vỡ đang dần lấp đầy khoảng trống sàn, đất cát bụi bặm bay lên dày đặc, chẳng khác gì một đống phế liệu cũ.
Đám người hầu run rẩy, mặt mày tái mét: “Ông chủ xin hãy dừng tay.”
Vừa nhận được tin Lục Minh Trí tức tốc chạy về, cảnh tưởng trước mặt khiến cậu ta đứng hình, ai không biết còn nghĩ ở đây vừa xảy ra một vụ ấu đả lớn lắm, chắc tầm mấy mươi chục người xiềng xích đánh nhau.
Lục Minh Trí hỏi người hầu: “Có chuyện gì thế?”
Một cô người hầu hơi hoảng loạn đáp: “Sáng giờ ông chủ không gọi được cho cô Cố là lại đập đồ, chỉ trừ lại những gì cô ấy mua, còn lại ông chủ không thương tiếc một vật gì hết.”
Lục Minh Trí rón rén bước tới gần phía Lục Triết Tiêu, vừa lên được tầm hai tấc đã bị một bình hoa vỡ tan ngay trước mũi chân làm cho khiếp sợ, tim thắt lại, cậu ta không dám thở.
Chuyện gì thế này?
Ngay đến cả em ruột mà anh ấy cũng không tha luôn sao?
Không còn cách nào khác Lục Minh Trí chỉ đành gọi cho Cố Y Lạc, lòng nóng như lửa đốt, liên tục thúc giục cô nhanh nhấc máy: “Mau nhấc máy đi…”, chân không ngừng đi đi lại lại liên tục.
Đầu giây bên kia vừa nhấc máy Lục Minh Trí mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871489/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.