Chu Tuyết Sương giận giữ quay trở về phòng, đóng rầm cánh cửa lại, xả cơn giận lên chiếc gối mềm: "Cố Y Lạc... Cố Y Lạc... Lúc nào cô cũng cản đường tôi."
Ngày đó Lục Triết Tiêu đã cố níu Chu Tuyết Sương lại nhưng cô ta vẫn nhất mực dứt áo ra đi, lí do là thế giới nước ngoài sẽ tốt hơn trong nước, tuy cô ta cũng có tình cảm với Lục Triết Tiêu nhưng nó không đủ để giữ chân cô ta lại.
"Anh đã nói anh đợi em về, đợi nghe câu trả lời từ em cơ mà."- Chu Tuyết Sương hơi rưng rưng.
Vốn dĩ lần này em quay về đều là vì anh, muốn quay lại cùng anh viết tiếp chuyện tình còn dang dở thì ở đâu một Cố Y Lạc lù lù xuất hiện ngáng đường.
Đêm đã khuya nhưng Chu Tuyết Sương không thể nào ngủ được, đi dạo quay trở về vô tình nhìn thấy Lục Triết Tiêu và Bảo Bảo nằm cạnh nhau, ánh mắt cô ta dấy lên vẻ ghen tỵ ngay cả đó chỉ là một đứa bé.
Sáng sớm hôm sau, cô ta cố tình đến bệnh viện từ sớm, tay xách giỏ hoa quả tươi, lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả việc Cố Y Lạc cố tình bị ăn hải sản để bị dị ứng đến bệnh viện nhằm dành sự quan tâm từ Lục Triết Tiêu.
Thật không ngờ ý nghĩ điên rồ ấy mà cô ta vẫn có thể nghĩ ra được...
Vừa lúc Cố Y Lạc ở phòng bệnh một mình, Chu Tuyết Sương giả vờ hỏi thăm: "Y Lạc cô thấy sao rồi?”
Cố Y Lạc mỉm cười: "Không sao. Tôi đỡ hơn rồi."
Ả cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871484/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.