Anh cười, nụ cười khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải kinh ngạc, lần đầu tiên Lục tổng của họ cười một cách tự nhiên đến vậy.
“Phải, cũng nhờ em mà ngày đó anh không bị đói.”- Lục Triết Tiêu nhìn vào ánh mắt Chu Tuyết Sương đáp lại.
“Vậy bây giờ thì sao?”- Chu Tuyết Sương hỏi thêm: “Em có còn giữ được vị trí duy nhất nữa hay không?”
Lục Triết Tiêu ngẫm lại một chốc, rồi mỉm cười nhẹ: “Gần đây anh có gặp một cô gái nấu ăn rất hợp khẩu vị, hơn nữa còn kích thích vị giác của anh.”
“Vậy là em có địch thủ rồi à?”- Chu Tuyết Sương nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
Anh lắc đầu: “Không, hai người đem lại hai khẩu vị hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy cô gái đó có biết anh có vấn đề về mùi vị không?”
“Không…”
Chỉ điểm này em đã hơn cô gái ấy, dù gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, được xem là thanh mai trúc mã kia mà.
Không khí ấy vụt tắt khi Cảnh Sở Minh đẩy cửa bước vào, trên miệng vẫn còn nguyên nụ cười: “Hai người không có ý định chờ cơm tôi sao? Báo cho hai người một tin vui: tôi vừa nhận được vai diễn đầu tiên sau một tháng về nước.”
Dường như hai người kia không có chút bất ngờ, sắc mặt vẫn bình thường như thể không quan tâm, Cảnh Sở Minh hơi phẫn nộ: “Hai người sao thế? Không thể đối tốt với tôi hơn sao?”
Chu Tuyết Sương bèn cười gượng, giả vờ khen ngợi: “Giỏi lắm Minh Minh.”
Ánh mắt Cảnh Sở Minh quay sang phía Lục Triết Tiêu, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871475/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.