Cố Y Lạc đứng dậy, tay quệt đi vệt máu còn sót lại bên mép miệng, ánh mắt lấp lửng cứ nhìn mãi theo bóng lưng Thẩm Sơ Du dần khuất.
Không khí đột nhiên cô đặc lại khi có tiếng người đàn ông vọng lại từ xa: “Ai là Cố Y Lạc?”
Ánh mắt ngạc nhiên cô nhìn theo tiếng gọi, đáp lời theo vô thức: “Là tôi.”
Người đó ăn mặc bình thường, quần áo bình dân, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ bước về phía Cố Y Lạc.
Thấy vậy Cố Hiểu Đồng chen ngang, vẻ mặt ả vênh váo đầy chế giễu: “Tưởng thế nào hoá ra chị cũng chỉ quen được những kẻ bần hèn như thế là cùng.”
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Hiểu Đồng, người đàn ông kia nói tiếp: “Có người gửi đồ mong cô kí nhận dùm.”
Bản mặt Cố Hiểu Đồng lập tức biến sắc, như thể ả đang cố tìm kiếm cái lỗ để chui xuống.
Cố Y Lạc ôm bó hoa trong tay, mở tấm thiệp in trên đó đọc, miệng cười tủm tỉm. Nội dung thiệp chỉ đơn giản là lời chúc mừng gửi từ người bí danh “củ cải trắng”, người đó là ai mà khiến Cố Y Lạc mừng rỡ tới như vậy.
Nụ cười chưa kịp nở đã vội tắt, Cố Y Lạc thẫn thờ, ánh mắt không vui nhìn về xa xa, chưa kịp phản ứng đã bị Cố Hiểu Đồng dùng tay tự tát vào mặt mình, ả ngã nhào xuống đất, dàn cảnh kẻ bị hại cứ y như thật.
Người đàn ông tên Khương Nhạc kia từ đầu đến cuối vẫn đinh ninh nghe theo những lời mật ngọt của Cố Hiểu Đồng, gã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/248879/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.