"Mẹ!" Hàn Tiểu Dương ôm chầm lấy Vũ An Tử khóc. Bà ta bây giờ chẳng còn một chút sức nào, khác hẳn với ban nãy. Hàn Tiểu Dương lấy hết sức dìu mẹ cô ra xe, điều đáng ngạc nhiên là mấy người vệ sĩ của Tôn Mặc Thiên ở lại canh chừng không hề có ý định ngăn cản mặc kệ cho họ rời đi. Hàn Tiểu Dương cũng không nghĩ nhiều chỉ chú tâm đưa mẹ cô về nhà rồi gọi bác sĩ tới, chứ bị thương như vậy mà tới bệnh viện thì sẽ kinh động tới cảnh sát. "Mẹ..." Hàn Tiểu Dương nhìn mẹ mình đã được băng bó vết thương nằm trên giường. "Sao vậy?" Vũ An Tử ôn nhu như người mẹ hiền trả lời Hàn Tiểu Dương. "Sao mẹ lại hại ông nội?" Hàn Tiểu Dương ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vũ An Tử nói. "Con...con nói linh tinh gì vậy...mẹ làm sao có thể chứ!" Vũ An Tử không tin vào tai mình, tại sao Hàn Tiểu Dương lại biết? "Mẹ cho con biết lí do đi!" "Con nghe ai nói bậy bạ vậy? Là con khốn kia đúng không? Con không tin mẹ sao?" "Con tin mẹ..." Hàn Tiểu Dương nói, Vũ An Tử thở phắt ra, nhưng ngay sau đó bà lại bị bất ngờ không nhẹ khi Hàn Tiểu Dương nói tiếp: "Nhưng là, con đã trông thấy hết thảy, mẹ chính là người đã đẩy ông xuống cầu thang, cũng là người lẻn vào bệnh viện lúc đêm khuya..." "Con..." Vũ An Tử hoàn toàn cứng họng không nói được gì. "Tại sao vậy mẹ?" Chỉ thấy Vũ An Tử đột nhiên cười lớn, sau đó nói bằng giọng tuyệt tình hơn bao giờ hết: "Là do cái thứ sao chổi như mày nên tao mới lâm vào bước đường cùng, nếu không sinh mày ra tao đã không phải ngày đêm lo lắng cho tương lai của mày rồi!" "Vì mày mà tao mất đi thanh xuân, phải mặt dày tới cầu xin ba mày cưới tao, phải làm những chuyện tao ghét nhất từ trước tới giờ, cũng chỉ để lo cho mày, tất cả là tại mày!" Vũ An Tử nói tới mức gân cổ nổi hết lên. Hàn Tiểu Dương sợ hãi, mặt hết trắng lại xanh, mẹ...quá đáng sợ.. "Cút đi cho bớt chướng mắt tao!" Vũ An Tử cầm gối ném vào người Hàn Tiểu Dương. ### Hàn Tiểu Dương run rẩy đi ra ngoài sau khi đóng cửa lại cô ngồi thụp xuống đất khóc thảm thiết. Phải làm sao bây giờ....cất bước đi xuống nhà, đâu đâu cũng là hình bóng gia đình cô trước kia, hạnh phúc biết bao giờ này chỉ còn luồng không khí lạnh ập tới, mọi thứ trống rỗng, im lặng tới mức nghe được cả tiếng thở của bản thân...mọi thứ đều im lặng tới đáng sợ. Minh Triết nhìn con ma men bên ghế lái phụ không khỏi thở dài khẽ nói: "Diệp Tử Kì sao lần nào gặp tôi cô cũng trong bộ dạng thảm hại như thế này" Ban nãy lúc Minh Triết tan làm từ công ty, tính ghé qua quán rượu làm vài ly ai ngờ gặp Diệp Tử Kì đang say bí tỉ không biết trời chăng đất dày là gì. Còn đạp vào chân anh, còn nói muốn có một tiểu thịt tươi qua đêm. Vừa về tới nhà, Minh Triết liền ôm Diệp Tử Kì đi vào trong, vừa đặt chân lên bậc thang, cô che miệng muốn ói. "Này! Đừng ói lên người tôi!" Minh Triết tăng tốc độ bước chân nhưng đã không kịp, Diệp Tử Kì đem toàn bộ số rượu đã uống ói hết ra người Minh Triết. "Không nhẽ tôi lại vứt cô xuống!" Minh Triết mặt đen như đáy nồi, lần đầu tiên trong 27 năm cuộc đời bị người khác nôn lên người. Diệp Tử Kì hoàn toàn ngủ say như chết không biết gì cả sau khi nôn ói toàn bộ ra. Chập tối khi Diệp Tử Kì tỉnh lại, khẽ xoa huyệt thái dương đau nhức, nhổm người dậy, định nằm xuống ngủ tiếp thì bên ngoài cửa truyền tới tiếng nói: "Cô còn không dậy nữa thì đừng hòng ăn bữa tối" Diệp Tử Kì mặc kệ nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo cô như nhận ra gì đó vội vục dậy thật nhanh, nhìn bóng người đứng ngoài cửa: "Anh...sao anh lại có mặt ở đây?" "Đây là nhà tôi, ở nhà của mình chẳng nhẽ cũng không được?" Minh Triết khoanh tay trước ngực tựa đầu vào cửa nói. "Nhà anh?" Diệp Tử Kì lúc này mới nhíu mày nhìn xung quanh, khi nhận ra căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen mắt này chắc chắn là phòng ngủ của Minh Triết. "Sao tôi lại ở đây?" Quái lạ, mình nhớ là hôm nay đi uống rượu với bạn mà, do uống nhiều quá cô chỉ nhớ lần cuối có ý thức là khi va phải một người, còn dẵm mũi giày cao gót vào chân người ta nữa. Không nhẽ đó là Minh Triết? "Cô tự hỏi chính mình thì hơn, nếu không phải cô cứ bấu lấy tôi kêu sẽ bao tôi một đêm thì có lẽ bây giờ nơi cô tỉnh lại là vệ đường rồi đấy" Minh Triết thầm nghĩ tâng bốc một chút cũng không sao. Lại quay người xuống dưới nhà. Diệp Tử Kì không nói gì, lết thân thể mệt mỏi vì cồn vào nhà vệ sinh, không có gì mặc đành vớ tạm chiếc áo sơ mi nam của Minh Triết trong tủ. Lát sau Minh Triết đi lên cũng vừa lúc Diệp Tử Kì đi ra ngoài, đôi chân trắng nõn đầy đặn được giấu dưới lớp áo sơ mi dài của anh, bộ ngực như ẩn như hiện, yết hầu Minh Triết bắt đầu có cảm giác, người như có lửa đốt. "Tôi không có quần áo mượn tạm của anh một chút" Diệp Tử Kì nói xong lướt qua Minh Triết. Mùi hương sữa tắm của Diệp Tử Kì xâm lấn khoang mũi của Minh Triết. Đặt bát canh giải rượu xuống bàn, vừa quay lại liền thấy bóng dáng Diệp Tử Kì đang giơ tay sấy tóc, phần đùi dần hiện lên trước mắt anh, người phụ nữ đáng chết này, ở đây có nam nhân mà còn ăn mặc hành động thế kia. Minh Triết đè cậu bé của mình lại rồi quay vào nhà tắm lấy một chiếc khăn tắm đi ra, buộc vào eo Diệp Tử Kì. "Á! Anh làm gì vậy!" Diệp Tử Kì giật mình làm rơi máy sấy xuống sàn, cô theo phản xạ quay người lại nhìn Minh Triết. Sau khi chắc chắn rằng Diệp Tử Kì sẽ không bị hở nữa, Minh Triết dời mắt khỏi eo cô vừa ngẩng lên đã chạm phải ánh mắt của Diệp Tử Kì, còn mang theo ánh cười nhàn nhạt. "Anh thích tôi rồi đúng không?" Diệp Tử Kì vòng tay qua cổ Minh Triết hỏi. "..." Thích? Liệu có không? Đang mải suy nghĩ thì có một đôi môi mềm mại chạm vào môi anh, chiếc lưỡi dần tách hàm răng anh ra rồi tiến vào trong. "Tập trung vào!" Diệp Tử Kì bất mãn khi thấy mình chủ động mà ai đó còn ngơ ra. Minh Triết giật mình muốn đẩy ra nhưng không thành, lại bị Diệp Tử Kì cắn vào miệng. Qua một lúc Minh Triết đổi từ bị động xang chủ động. .....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]