Tại Hàn gia.
"Bà, ba không thương Tiểu Dương hay sao? Ba không thấy bất công với con bé ư?" Vũ An Tử đi phía sau ông Hàn gấp rút nói. Hôm nay bà ta thấy ông Hàn đã liên hệ với luật sư, bà ta chỉ muốn ông cho Hàn Tiểu Dương nhiều hơn một chút.
"Bất công? Chị cho tôi hay tôi bất công ở chỗ nào? Hay chị lòng tham không đáy bao nhiêu cũng không đủ?" Ông Hàn tức giận nói lớn.
"Không có...ba..."
"Hừ!" Ông Hàn quay người rời đi, nhưng khi tới cầu thang bỗng có một lực đẩy mạnh ông xuống. Ông Hàn mất đà ngã xuống cầu thang, hôn mê bất tỉnh. Nhưng Vũ An Tử lại không có ý định gọi cấp cứu, cứ đứng im đó nhìn.
"Ba...đừng trách con..." Vũ An Tử lẩm bẩm rồi xoay người đi về phòng.
"Lão gia! Người đâu mau gọi xe cấp cứu!" Người làm trong nhà thấy ông Hàn bị như vậy liền hét lớn.
Hàn Tiểu Dương ở một góc khuất đã trông thấy tất cả, cô ôm miệng mặt tái mét ngồi sụp xuống sàn. Ai nói cho cô biết đi... người vừa nãy không phải mẹ của cô...bà ấy không thể làm ra chuyện như vậy được...
- ----------------------------
"Sao cơ ạ?" Hàn Bách đang ở nhà thì nhận được điện thoại của thím Hạ.
"Lão gia bị ngã cầu thang hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu.." Giọng nói của thím Hạ hơi run run.
Hàn Bách như chết lặng, tay cầm điện thoại bỗng cảm thấy nặng nề.
"Con sẽ tới ngay!"
"Ông nội phải vào viện rồi..." Hàn Bách nhìn Tôn Mặc Thiên nói, giọng cô nghẹn lại.
"Đừng khóc, anh đi với em"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997711/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.