Cô vội lau nước mắt rồi đứng dậy mở cửa, khi nhìn thấy ông, nước mắt cô không thể nhịn được nữa mà tuôn ra, cô nhào vào lòng ông khóc lớn.
"Sao vậy? Ai dám làm bảo bối của ta khóc?" Ông nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"..." Cô không biết trả lời như thế nào chỉ biết yên lặng khóc trong lòng ông.
Một lúc sau, với sự vỗ về của ông, cô đã có thể bình tĩnh hơn một chút, cô xụt xịt kể lại cho ông nghe.
"Nó dám làm như thế? Đứa cháu ngoan của ta, cứ để đấy, ông sẽ khiến cậu ta hối hận" Ông hậm hừ, bực tức, đang định đi ra khỏi phòng thì một bàn tay yếu ớt kéo ông lại.
"Đừng ông...con không muốn.... không muốn chuyện này làm lớn hơn đâu..." Cô đau khổ nói.
"Hazz...được rồi, ta không nói, không nói được chưa" Ông tiến lên ôm cô vào lòng.
"Ông còn muốn rời khỏi đây một thời gian, con muốn bình tĩnh hơn"
"Được, ông sẽ bảo giám hộ đưa con đi.
"Không! Con muốn tự mình đi!"
"Vậy có ổn không, hay ta bảo tiểu Nhã đi theo con nhé!" Ông không yên tâm khi cháu mình một mình như vậy, vì cô rất ít khi chăm sóc chu đáo cho bản thân.
"Thật sự con rất ổn mà ông, người đừng lo" Cô lúc này thực sự rất muốn một mình suy nghĩ.
"Được thôi" Đứa cháu này, một khi đã quyết định thì không ai có thể cản được.
- -------
Sáng hôm sau, cô xách hành lý xuống ra xe, trước khi đi, cô vào chào ông rồi lướt qua Tiểu Dương như không có sự xuất hiện của cô ta.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997633/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.