“Cố Thiên Tầm, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ở trên phòng hả? Mau xuống nấu cơm!”. Đang nghĩ lug tung thì dưới nhà vọng lên tiếng của mẹ chồng - bà Trần Di.
Cố Thiên Tầm vội vàng thay bộ đồ làm bếp, đêm bộ đồ Chanel tơi tả cất đi, vừa đi xuống nhà vừa hỏi: “Hôm nay dì Trương không đến hả mẹ?”
“Tôi ở đây, mợ chủ.” Dì Trương từ trông bếp thò đầu ra nói với cô.
Trần Di lườm cô một cái, “Sao hả? Gả vào nhà chúng tôi liền nghĩ rằng mình thật sự là mợ chủ không cần sờ động vào việc gì à? Đến một đứa con cũng không sinh được, lấy tư cách gì mà đòi làm mợ chủ chứ?”
Môi Cố Thiên Tầm trắng nhợt đi, không nói được gì. Mỗi lần nhắc đến chuyện sinh con, cô đều chỉ biết nín lặng. Vì giữ thể diện bản thân, cho dù chỉ còn lại một chút lòng tự tôn đáng thương thì cô cũng cắn chặt răng không nói ra chuyện Cảnh Nam Kiêu không hề chạm vào mình. Cô nghĩ mình mà nói ra không biết mẹ chồng và cô em chồng sẽ giễu cợt mình ra sao nữa, sợ là ngày sau đến chỗ đặt chân trong cái nhà này cũng chẳng còn.
“Nói đến sinh con là câm nín rồi? Đến con gà nó còn biết đẻ trứng!” Trần Di lườm nguýt cô đầy thù ghét, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu Dao muốn ăn món cà tím kho do cô làm! Cô đi nấu cho nó xem như xin lỗi đi!”
Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nén chặt những bức xúc trong lòng xuống, không nói năng gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/61161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.