Chương trước
Chương sau
Cô không hề có ý đó. Chẳng qua cô chỉ muốn trêu chọc anh mà thôi! Nhưng giờ thì lại thành ra...

Ngược lại mình lại trở thành người bị trêu chọc.

Kết quả.....

Để bảo vệ bản thân, món “ngẩu pín bò” đó vừa được bưng lên một cái, Cố Thiên Tầm lập tức giành lấy phía mình. Mộ Dạ Bạch khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nhắc nhở cô: “Món này không phải cho em ăn.”

“Cũng không phải cho anh ăn!”

“Món này là do em đích thân chọn cho anh mà.” Mộ Dạ Bạch gõ đũa xuống bàn. “Em đặt xuống đây!”

“Anh không cần phải ăn nó!” Nếu mà thực sự phải ăn món này, đêm nay, có lẽ... thật sự không cần ngủ nữa rồi. Cô chắc chắn rằng cái “tính cầm thú” của anh nó sẽ bùng phát. Vừa nãy bọn họ như vậy... cũng đã đủ lắm rồi.

“Em có chắc là anh không cần ăn nó không?”

“Chắc chắn!” Cô gật đầu không hề do dự.

“Em dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, đặt đũa xuống, nói: “Anh cảm thấy thái độ của em rất không hài lòng về khoản này của anh.”

“....Em không hề có ý đó.” Cô thật muốn điên cái đầu! Đang yên đang lành đến đây để ăn cơm, vậy mà giờ bọn họ đang làm gì? Hẳn là đang thảo luận về chuyện đó....

“Vậy nghĩa là em cảm thấy hài lòng?” Anh hỏi tiếp.

“Hài lòng, tất nhiên hài lòng!” Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, chuyển sang chủ đề khác.

“Vì vậy, em vẫn muốn nữa phải không?”

“Muốn, tất nhiên là...” Cố Thiên Tầm gật như bổ củi tiếp lời anh. Một giây sau, cô đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, sau khi phát hiện ra mình vừa nói gì thì mặt lập tức nóng rần rần. Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh... bẫy em!”

Mộ Dạ Bạch cười lớn, không thèm để ý đến cô, chỉ giơ tay gọi phục vụ bàn, anh giành lấy đĩa “ngẩu pín” từ tay Cố Thiên Tầm đưa cho cô phục vụ rồi bảo: “Cô dọn đi, món này tôi không cần nữa.”

“Nhưng món này không thể trả lại được ạ...” Cô phục vụ khó nghĩ.

“Chúng tôi vẫn thanh toán như bình thường.”

“Dạ vâng, cảm ơn quý khách.” Lúc này cô phục vụ mới vui vẻ mang đĩa thức ăn đi.

Cố Thiên Tầm bị hố, mặt đỏ bừng nhìn anh rồi ăn những món khác, phùng mang trợn má lên làm bộ hùng hổ ăn. Anh có vẻ đắc ý, vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Cô cảm thấy ngứa răng, muốn cắn anh vài nhát.

Cái người này, thật sự xấu xa hết mức!

..............

Lúc sau hai người rời khỏi nhà hàng.

“Chúng ta đi bộ về nhé. Anh vừa ăn xong, cần vận động một lúc cho tiêu hóa.” Cố Thiên Tầm đề nghị.

“Ừm.” Mộ Dạ Bạch gật đầu, nắm lấy tay cô. Cô vô thức rụt tay lại, anh nắm chặt tay cô: “Không được giãy giụa nữa!”

Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn nghe theo, không động đậy nữa. Hai người dựa sát vào nhau, cứ như vậy đi dưới ánh đèn đường. Không ai nói gì, dường như đang tận hưởng giờ phút bình yên hiếm hoi lúc này.

Gió đêm thổi nhẹ khiến tóc cô bay bay, vô tình có vài sợi bay sượt qua mũi anh, anh ngửi thấy mùi thơm từ cô, thứ mùi khiến người ta động lòng. Quay sang nhìn cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô vén tóc ra sau tai, để lộ ra gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp và cái cổ cao thanh nhã.

Có lẽ là do bị không khí này tác động nên tối hôm nay, cô rất mềm dịu. Mộ Dạ Bạch cảm giác như có gì đó đang cuộn dâng từng đợt từng đợt trong lòng mình.

Có một đôi yêu nhau đi lướt qua bọn họ, anh cũng bắt chước theo bộ dạng của họ, cầm tay cô đặt lên eo mình, còn anh khoác vai cô. Cô sững người một lát rồi cúi đầu nhìn bóng của hai người nhập vào làm một, tim xao xuyến lạ.

Đột nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái đến mức nói không nên lời....

Cô vô thức dựa vào người anh, như cô gái bé nhỏ đang yêu, lưu luyến ôm chặt lấy tay anh. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt trìu mến đầy yêu thương.

Anh nhìn cô khiến cô lúng túng, vội quay đi chỗ khác. Anh chợt nói: “Cuộc họp hội đồng quản trị của Cảnh thị sẽ diễn ra vào hai tuần nữa.”

“Nhanh vậy sao?” Cố Thiên Tầm kỳ lạ hỏi.

“Em cảm thấy như vậy rất nhanh à?” Mộ Dạ Bạch trầm ngâm nhìn cô.

Ngược lại, anh cảm thấy quá lâu.

Cô biết anh hiểu lầm, liền cười rồi giải thích: “Em không phải có ý như anh nghĩ đâu, chỉ là trước đây em nghe nói thời gian muộn hơn thôi.”

“Ừm, lịch trình đẩy lên sớm hơn rồi.”

Đẩy lên sớm?

Điều đó cũng có nghĩa là không lâu sau đó mình và Cảnh Nam Kiêu sẽ chính thức ra tòa. Cô bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh một cái. Cho đến bây giờ cô vẫn không thể hình dung ra được những ngày tháng sau khi ly hôn xong liệu có sự hiện diện của anh không.

Anh nói chỉ muốn có cơ thể và trái tim của mình, nhưng trước giờ chưa từng có bất cứ hứa hẹn nào...

Cô tự cười nhạo bản thân. Sao mình lại ngày càng tham lam như vậy nhỉ?

Hiện giờ cô lại còn muốn có hứa hẹn? Một người phụ nữ từng có một đời chồng, ai sẽ hứa hẹn gì với cô? Mà hứa thì hứa gì được?

Hơn nữa, sợ rằng có khi chính bản thân anh còn chẳng biết là mình đối với cô có phải chỉ là một lúc nhất thời hay không.

“Em đang nghĩ gì vậy hả?” Mộ Dạ Bạch thấy cô không nói gì chỉ có ánh mắt như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó, bèn lên tiếng hỏi.

Cô giấu kín những thắc mắc giằng co trong lòng, chỉ tìm bừa một chuyện gì đó để nói: “Anh bận như vậy mà vẫn có thời gian để ý đến chuyện nội bộ của Cảnh thị à?”

“Những chuyện khác có thể không quan tâm nhưng riêng chuyện này anh dặn dò trợ lý Trần đặc biệt tìm hiểu.”

Cố Thiên Tầm nhìn anh khó hiểu, anh cau mày: “Không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy hả?”

Cô giật mình, nhìn sang chỗ khác. Cô hiểu, hiểu cả! Chỉ là sợ càng hiểu nhiều thì sẽ càng bị cuốn vào sâu hơn, tim càng khó dứt ra được.

“Anh đang đợi em ly hôn.”

Anh đột nhiên nói.

Rất thẳng thắn.

Một câu nói đơn giản, vang lên trong không trung, như những giọt mật nhỏ vào lòng cô, khiến cô cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.

Bàn tay anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Đêm đó ánh trăng thật là đẹp....

Cố Thiên Tầm cảm thấy cả đời này không thể quên được đêm nay, cũng không thể quên cảm giác đan tay vào nhau cùng với anh.

Anh nắm chặt không buông, cảm thấy chỉ cần nắm tay như vậy là có thể đi bên nhau cả đời vậy...

.................

Lúc về đến khách sạn thì đã gần 12 giờ rồi, hai người đều chưa buồn ngủ. Cố Thiên Tầm nghĩ đến chuyện đêm nay anh ngủ đâu, liền kéo anh đến quầy tiếp tân đặt phòng.

“Một phòng thôi là được rồi!” Mộ Dạ Bạch tất nhiên không chịu.

“Không được. Chuyện này mà người khác biết thì...”

Mộ Dạ Bạch kéo cô về phía tjang máy: “Chúng ta là lần đầu tiên ngủ cùng nhau à? Tính đúng ra là lần thứ 4 rồi, sao trước đây có thấy em lo lắng gì đâu nhỉ?”

Được, cô thừa nhận thực ra cô đang tìm cớ mà thôi! Ở đây xa lạ, cũng chẳng lo có ai quen biết bọn họ.

Nhưng vấn đề mấu chốt là sau khi xảy ra chuyện suýt chút nữa hai người... với nhau đêm nay, cô thật sự cảm thấy không ổn.

Sau khi quẹt thẻ vào phòng thì cảm giác bất an của cô càng tăng lên, Mộ Dạ Bạch nhìn qua cũng biết được cô đang lo lắng điều gì, anh không vào phòng ngay mà đứng dựa vào cửa, nhìn cô: “Sợ anh ăn mất em à?”

“....Anh đâu phải thú vật, ăn gì chứ?” Cô đang cố gắng giả bộ nhất có thể.

“Em nghĩ vậy thì tốt. Anh từng hứa sẽ đợi em ly hôn, nhưng...”

“Nhưng sao?”

“Đừng có không mặc gì dụ hoặc anh nữa đấy, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi, không phải Liễu Hạ Hội đâu!” Anh hừ giọng cảnh cáo.

*Liễu Hạ Hội: nhân vật lịch sử, nổi tiếng với sự tích đứng trước người đẹp mà không động lòng, người đời sau thường dùng để ví với những người trầm tĩnh tọa hoài bất loạn.

“.....” Cô á khẩu, rất nghiêm túc giải thích: “Em thật sự là bị dọa cho sợ chết khiếp nên mới chạy ra ngoài, lại không hề biết anh sẽ xuất hiện ở đây.”

Cô cũng thật may mắn vì có anh xuất hiện ở đây. Nếu không cô chỉ quấn mỗi cái khăn tắm chạy ra ngoài như vậy, không gặp phả quỷ đòi mạng thì cũng gặp phải yêu râu xanh rồi.

“Lần sau còn gặp phải tình huống như vậy thì nhất định phải mặc quần áo tử tế rồi mới được ra ngoài!” Anh không quên dặn dò.

“Vâng.” Cô đáp gọn một tiếng. Điều đó là tất nhiên rồi! Trải qua bài học suýt bị anh ăn tươi nuốt sống lần này, cô không dám tùy tiện như vậy nữa.

...............

Cố Thiên Tầm không dám nằm cùng giường với anh nữa, vì vậy cô rất hào phóng nhường giường cho anh. “Anh ngủ trước đi, sáng mai còn dậy sớm.”

“Ừm.” Mộ Dạ Bạch cũng không khách sáo, anh cởi dần từng cúc áo, để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Sau đó là tiếng thắt lưng da được mở ra....

Quần dài cùng với áo sơ mi bị lột ra.

Trên người anh giờ chỉ còn sót lại chiếc quần đùi, trên đó in hình logo hãng.

Tấm lưng to lớn, cánh tay rắn chắc, chân dài, còn có những múi cơ khiến người khác máu nóng bốc lên đầu!

Cố Thiên Tầm chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng khiến máu trong người sục sôi, cả người nóng rực.

Thân hình anh thuộc dạng rất cân đối, không hề có chỗ nào thừa mỡ, hoàn toàn có thể so sánh với những mẫu nam trên tạp chí.

“Em không ngủ à?” Mộ Dạ Bạch nằm gọn một phía trên giường, nửa còn lại để trống. Anh gối đầu lên tay, mắt lim dim nhìn cô.

“Em... em còn có một số tài liệu.” Cố Thiên Tầm rút từ trong túi ra tập tài liệu, đặt trên đùi, giả bộ đang xem, “Ngày mai phải đàm phán rồi, em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Anh cứ ngủ trước đi!”

Sợ ảnh hưởng anh ngủ, cô tắt đèn tường đi, chỉ để lại một ngọn đèn đọc sách trên sofa.

“Em đi thay đồ ngủ rồi vào đây nằm đi.”

“Em thật sự không buồn ngủ.” Cố Thiên Tầm cầm chặt xấp tài liệu trong tay.

“Nhưng có ánh đèn anh không ngủ được.” Mộ Dạ Bạch nhìn vào ngọn đèn trên đầu cô.

Cố Thiên Tầm băn khoăn không biết nên làm thế nào. Ngày mai anh còn phải làm việc cả ngày nữa. Cô đặt tập tài liệu xuống, do dự một lúc. Mộ Dạ Bạch nhíu mày: “Em đang đợi anh thay quần áo cho em phải không?”

Cô lập tức đứng dậy khỏi sofa, ôm quần áo ngủ đi vào nhà tắm.

Một lúc sau, cửa nhà tắm mở, cô mặc đồ ngủ bước ra ngoài. Cô đứng ở cửa, chậm chạp lừng khừng một lúc. Mộ Dạ Bạch mất kiên nhẫn bật dậy khỏi giường. Hai tay anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.

“A!” Cô sợ hãi đẩy anh ra.

Anh đặt cô lên giường, ánh mắt toát lên đầy vẻ nguy hiểm: “Em đừng có nghĩ tự hành mình nữa đi. Ngoan ngoãn đi ngủ! nếu không chúng ta thực sự không cần ngủ nữa đấy!”

Cô cắn môi, đẩy nhẹ anh ra. “Anh nằm dịch ra, em nằm đây.”

Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Mộ Dạ Bạch bước qua người cô, nằm xuống. Anh đưa tay qua sau gáy để cô gối đầu lên cánh tay anh, nằm thẳng người.

“Nằm như thế này cả đêm, cánh tay anh sẽ tê cứng mất?”

“Ừm.” Anh chỉ đáp một tiếng.

Cố Thiên Tầm đang định nằm dịch ra thì anh vòng tay ôm chặt lấy cô, nói nhỏ: “Ngủ đi.”

Bên cạnh là hơi ấm của anh....

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

Trước đây ở nhà họ Cảnh, đêm nào cô cũng một mình lặng lẽ trong căn phòng trống trải, bên chiếc giường trống trải, cái cảm giác cô đơn trống vắng đó thực sự khiến cho người ta thấy trống trải sợ hãi đến muốn khóc. Cô hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ có một ngày, một người đàn ông khác ngoài anh ta ôm mình ngủ như thế này...

Không làm gì cả, chỉ ngủ trong yên bình....

Cô thả lỏng người ra, chọn một tư thế ngủ thoải mái nhất rồi thiếp đi.

Anh vẫn chưa ngủ, hé mắt nhìn cô một lát, khép tay vào một chút rồi mới nhắm mắt ngủ.

...........

Màn đêm lại trở nên yên bình trở lại.

Cố Thiên Tầm tỉnh dậy. Tuy lúc anh dậy đã rút tay ra rất nhẹ nhàng nhưng khi anh rời khỏi, cô liền tỉnh giấc.

Cô bất giác nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn chưa sáng.

Mộ Dạ Bạch đã mặc quần dài vào, lúc này đang cài cúc áo, sau đó anh nhấc đồng hồ lên, đeo vào tay.

Cô ngồi dậy hỏi: “Anh đi luôn à?”

Trong lòng đột nhiên có cảm giác không nỡ.

Đêm qua rất tuyệt.... vì vậy, cô cảm thấy nó quá ngắn ngủi....

“Anh làm em thức giấc à?” Mộ Dạ Bạch ngồi xuống đầu giường, “Em ngủ thêm lúc nữa đi, vẫn sớm.”

“Em lấy khăn cho anh rửa mặt, khách sạn cũng có dao cạo râu, anh chỉnh trang lại một chút.” Cố Thiên Tầm đang định đứng dậy. Hôm nay anh còn có việc quan trọng, tất nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo trước khi xuất hiện rồi.

Mấy câu nói sắp xếp của cô khiến anh cảm thấy cô quan tâm chăm sóc cho mình như một cô vợ đảm đang vậy.

Tim anh khẽ xao động, nắm lấy tay cô: “Không cần đâu, anh về bên đó rồi chỉnh sau cũng được.”

“Ừm...” Nghĩ đến chuyện anh đang vội ra sân bay, Cố Thiên Tầm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi dựa vào thành giường: “Anh nhớ ăn sáng đấy.”

“Ừm, vậy anh đi đây.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi nhìn đồng hồ, sau đó bước đi.

Cố Thiên Tầm nhỏm dậy khỏi giường, tiễn anh ra cửa.

“Em ngủ thêm lúc nữa di.”

“Vâng, vậy... tạm biệt!” Cố Thiên Tầm chào anh, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót.

Niềm hạnh phúc giữa bọn họ tối qua, chỉ là vụng trộm.

Hôm nay quay trở lại thành phố quen thuộc đó, đối mặt với những con người quen thuộc đó, tất cả sẽ đều từng giờ từng phút nhắc nhở cô về thân phận của mình, có lẽ cô sẽ không thể tự nhiên, bình thản đối diện với trái tim mình như vậy được nữa...

Mộ Dạ Bạch bước đi một bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cố Thiên Tầm khẽ giật mình, cảm giác ánh mắt đó như thể nhìn thấu tim gan mình vậy.

Cô khẽ lùi về sau một bước, một giây sau, Mộ Dạ Bạch đột nhiên xoải chân bước lại phía cô, không hề nói gì, ngón tay dài luồn vào tóc cô, nâng gương mặt nhỏ của cô lên rồi hôn lên môi cô. Nụ hôn lưu luyến không nỡ xa rời....

Cô chỉ lúng túng trong giây lát, sau đó kiễng chân ôm lấy cổ anh, mải miết đáp lại nụ hôn của anh, như muốn thẳng thắn với anh rằng cô cũng không nỡ rời xa anh.

Anh hôn cô nồng nàn say đắm như thể bao nhiêu cũng không đủ, đẩy cô dựa vào tường hành lang, tay anh thọc vào trong áo cô. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, người nóng bừng lên, cô không nghĩ được gì khác nữa, chỉ để mặc cho anh lưu luyến sờ nắn trên người mình.

“Khụ khụ...” Một tiếng ho ngần ngại vang lên. Là của bác lao công quét dọn khách sạn vào buổi sáng. (hihi) Thế đấy, bây giờ mới là giữa ban ngày ban mặt, lại còn giữa nơi công cộng, mà lại... ấy nhau.

Cố Thiên Tầm đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được là hai người họ đang... đứng ở hành lang....

Còn chưa kịp vào phòng...

Cô vội vàng giằng tay anh ra khỏi áo mình, anh không thèm để ý, chỉ biết mút ngậm lấy môi và cằm cô. Cô rùng mình, ấn vai anh xuống, lên tiếng nhắc nhở: “Đủ rồi, Dạ Bạch... có người đang nhìn kìa...”

Không phải chỉ mình cô lưu luyến đêm qua....

Còn có anh...

Mộ Dạ Bạch đành lùi ra, nhìn cô một lúc rồi mở cửa phòng ra: “Em vào đi.”

“Vâng...” Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô bước vào phòng.

Đóng cửa lại, cô dựa vào cánh cửa, ôm ngực thở dốc.

Có thể nhận thấy rõ ràng cảm giác tim đập thình thịch, vui mừng, hứng khởi và tràn đầy sức sống...

Dường như từng tấc một đều được tắm nắng mặt trời.

Đây là cảm giác khi yêu sao?

Quay người, cô nhìn qua khe cửa cho đến khi bóng anh bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại rồi cô mới quay đi.

Trong phòng giờ chỉ còn lại mình cô...

Cô nằm trên giường, ôm chặt lấy chăn, trong không gian vẫn còn đâu đây mùi của anh...

Hơn 8 giờ tối, Cố Thiên Tầm mới quay về Lai Nhân. Cô không nói gì với Mộ Dạ Bạch, lúc anh hỏi thì cô lừa anh là ngày hôm sau mới về.

Nghe giọng anh ỉu xìu trong điện thoại, tim cô chợt cảm thấy vui vui. Lẳng lặng đi về, cô làm một bàn đầy đồ ăn rồi ngồi đợi anh để tạo bất ngờ cho anh.

Vào lúc này, ở khách sạn Hoàn Vũ......

Trong một gian phòng hạng Tổng thống.

Tần Tư Lam ngồi bên tủ rượu, tự rót cho mình một cốc.

Cảnh Nam Kiêu không cho cô uống rượu nữa, tuần trước trước lúc rời khỏi, anh đã đem tất cả rượu trong tủ rượu đi khỏi.

Nhưng nếu không bầu bạn với rượu, Tần Tư Lam thật sự không biết một mình mình ở trong căn phòng to như thế này làm sao chịu dựng nổi. Cả căn phòng rộng rãi trống trải khiến người ta cảm thấy cô đơn vô cùng, nhất là thời điểm này.

Anh ấy lại đi tìm Cố Thiên Tầm sao? Không! Anh đâu có yêu cô ta! Tại sao bây giờ lại ngược lại luôn đi tìm cô ta?

Cô không hiểu nổi!

“Tần tiểu thư, tôi là phục vụ phòng ạ.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tần Tư Lam lúc này mới bừng tỉnh, đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa.

Phục vụ phòng của khách sạn đẩy chiếc xe đựng đồ vào. “Đây là bữa tối của cô cùng với nước hoa quả đi kèm ạ.”

“Được rồi, để ở đó đi.”

Tần Tư Lam không còn cảm giác muốn ăn, chỉ muốn nhanh chóng để nhân viên đó đi khỏi. Nhưng cô rời mắt nhìn vào ly nước ép bưởi trên bàn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi: “Tại sao gần đây nước hoa quả của tôi đều là nước ép bưởi vậy? Các phòng khác cũng đều như vậy sao?”

“Không ạ, vì Tần tiểu thư cô là khách VIP nên trợ lý Trần đặc biệt dặn dò nhà bếp làm nước ép bưởi cho cô.”

Trần Anh Hào đặc biệt dặn dò?!

Nước ép bưởi?

Thật là giỏi!

Nước ép bưởi kỵ với thuốc tránh thai! Gần đây cô đọc sách báo mới biết điều này. Chẳng trách mỗi lần cô đều uống thuốc tránh thai, vậy mà lại...nghiễm nhiên có thai rồi! Mộ Dạ Bạch chắc chắn là cố tình bảo bọn họ đổi nước của cô!

Sắc mặt Tần Tư Lam trở nên sắc lạnh. “Tôi muốn gặp Mộ tổng của khách sạn này! Cô lập tức tìm Mộ tổng đến đây cho tôi!”

Dám gọi thẳng tên của tổng tài khiến cô phục vụ kinh hoàng, tưởng là mình đã làm sai chuyện gì bèn vội vàng giải thích: “Trước đây tối nào tổng tài cũng đều ở khách sạn nhưng gần đây có một số chuyện nên... Nếu cô muốn gặp tổng tài, hay là để mai ạ...”

Anh ta không ở trong khách sạn, vậy chắc là ở... Lai Nhân?

“Dọn dẹp xong ở đây thì lát nữa cô cứ đi đi, sau này không được mang nước ép bưởi cho tôi nữa!” Tần Tư Lam đang vội vàng muốn tìm Mộ Dạ Bạch, cũng không làm khó cô ta nữa, dặn dò xong lập tức vào phòng thay đồ thay quần áo rồi cầm túi xách và chìa khóa xe đi khỏi.

.............

Cố Thiên Tầm đã làm xong cơm tối, cô đi xuống tìm Mộ Dạ Bạch.

Thang máy vẫn đang đi lên đi xuống, chỉ có một tầng nên cô không đợi nữa, đi vào thang bộ luôn. Vừa đi vừa nghĩ anh nhìn thấy mình thì vẻ mặt sẽ thế nào.

Kinh ngạc? Vui mừng? Hay là giận cô vì đã lừa mình?

Bước đến tầng 18, vừa đẩy cánh cửa nặng nề ra một chút thì liền nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Cô đến đây làm gì?”

Giọng nói âm trầm mang theo cảm giác lạnh lùng đáng sợ.

Đó là giọng của Mộ Dạ Bạch.

Anh đang nói chuyện với ai?

Cố Thiên Tầm nghi hoặc đang định ghé đầu ra nhìn thì lại một giọng nói quen thuộc nữa vọng đến. Giọng nói của cô gái đó không khác nào một tiếng sét đánh vào giữa đầu cô.

“Em có thai rồi!”

Giọng nói này...

Là Tần Tư Lam...

Cô không nghe nhầm, không lẫn vào đâu được!

“Cô có thai thì liên quan gì đến tôi, cô có chắc là mình không tìm nhầm người rồi chứ?” Giọng Mộ Dạ Bạch càng lạnh lùng hơn.

“Anh dám nói là không liên quan gì đến anh?”

Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng phía sau của Tần Tư Lam, dưới ánh đèn mờ mịt, dáng người mảnh mai gầy gầy của cô ta. Ánh mắt Mộ Dạ Bạch cúi xuống, nét mặt căng thẳng mang chút lạnh lùng đến ghê rợn.

“Mộ Dạ Bạch! Anh cố tình đúng không! Anh cố tình làm cho em có thai, cố tình khiến em mất mặt khó xử! Em còn chưa kết hôn đã có thai rồi, anh bảo em phải ăn nói như thế nào với bà nội?” Tần Tư Lam hỏi dồn một tràng.

“Đủ rồi! Đó là bà nội tôi, không liên quan gì đến cô cả, đừng tùy tiện gọi!” Mộ Dạ Bạch lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Tần Tư Lam không hề có chút lịch sự nào thường ngày của anh, thay vào đó là ánh nhìn sắc sảo, lạnh lùng. “Anh đã dám làm sao lại không dám thừa nhận hậu quả hả!”

Cố Thiên Tầm toàn thân lạnh run.

Tần Tư Lam có thai rồi...

Người mà cô ta chất vấn lại chính là Mộ Dạ Bạch.

Vậy rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là gì?

Cô không dám nghĩ nữa, chỉ đứng ngây ra dựa vào tường, cố gắng đứng vững.

“Rốt cuộc em đã làm gì sai mà anh cứ phải nhằm vào em như thế? Em biết anh cố tình tằng tịu với Cố Thiên Tầm là để chọc tức em! Trước mặt bao nhiêu nhân viên cùng với báo giới, anh lao xuống nước cứu cô ta, nói trắng ra là vì muốn để em mất mặt chứ gì? Mộ Dạ Bạch, anh đối xử như vậy với em có công bằng không?”

Cố Thiên Tầm đứng đó không dám nhìn ra, chỉ lặng thầm nghe họ nói chuyện.

Một luồng khí lạnh từ từ xâm chiếm lấy người cô. Ngón tay cô ghim chặt vào tường.

Sau đó Mộ Dạ Bạch lạnh lùng đáp lại Tần Tư Lam: “Giữa tôi và cô từ trước đến nay chưa từng có hai từ “công bằng” để mà nói! Sự xuất hiện của cô đã là không công bằng nhất với tôi rồi!”

Vì vậy....

Anh không hề phản bác lại lời Tần Tư Lam nói anh vì cô ta nên mới tiếp cận cô, càng không phản bác lại lý do anh nhảy xuống nước cứu cô...

Cô đột nhiên rất muốn cười, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lúc được Mộ Dạ Bạch vớt lên từ dưới nước, khoảnh khắc đó cô cảm thấy anh như một vị thần toàn năng, không màng tất cả mà cứu cô khỏi tình thế nguy hiểm đó, trước mặt bao nhiêu người nói những lời đó với cô...

Và còn...

Sự dẫn dắt của anh đưa cô vào thế giới tình yêu và thể xác tối hôm qua, sự kiên định khi anh nói đợi cô ly hôn, bọn họ tay nắm chặt tay... cùng với nụ hôn lưu luyến không nỡ xa rời sáng nay... Tất cả những điều này đều khiến cho cô không thể kiềm lòng được mà đắm chìm vào đó, cô thậm chí còn cảm thấy anh có thể vì mình và từ bỏ tất cả mọi nguyên tắc...

Nhưng...

Giờ phút này đây, sự thật tàn nhẫn đã khiến cô tan nát.

....

Những lời họ nói sau đó đều không lọt được vào tai cô nữa rồi. Cả thế giới trong phút chốc như sụp xuống một cách tàn nhẫn, thành một mớ hỗn độn.

Cô quay người đờ đãn bước đi lên tầng, từng bước từng bước...

Ngón tay bám chặt vào cầu thang...

Lừa dối...

Tất cả đều chỉ là lừa dối...

Những dịu dàng, theo đuổi, ấm áp của anh ta, tất cả đều chỉ là một cạm bẫy! Một cạm bẫy đủ để giết chết cô!

..............

“Nói hết chưa? Nói xong rồi thì cô biến đi!” Mộ Dạ Bạch không có chút tâm trạng nào nhìn người phụ nữ trước mặt mình, định đóng cửa lại.

Tần Tư Lam nghiến răng nhìn anh ta đầy căm thù, kiên quyết nói: “Cho dù anh có ghét em như thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ bước vào nhà họ Mộ thôi! Sớm muộn cũng có một ngày bà nội chấp nhận em, để em về nhận tổ tông!”

Anh cười mỉa: “Tần tiểu thư còn biết là mình bị người khác căm ghét cơ à, đây đúng là một sự tiến bộ đấy.”

“Anh! Mộ Dạ Bạch, anh thật ép người quá đáng!”

“Cô cũng đâu có kém cạnh gì, cướp chồng người khác còn lớn tiếng to mồm như vậy, cô mà số 2 thì không ai số 1.”

Bà nội anh rất khó tính, lại là người rất truyền thống, vốn đã không thích cô cháu gái là con rơi này rồi, nếu biết cô ta chưa cưới mà có bầu, bại hoại gia phong, mà muốn gọi một tiếng “bà nội” chắc chờ đến kiếp sau!

“Đừng có chỉ trích em! Anh và Cố Thiên Tầm thì đẹp đẽ hay ho lắm đấy!” Tần Tư Lam phản bác. “Em sẽ kết hôn với Cảnh Nam Kiêu! Đến lúc đó con của em sẽ danh chính ngôn thuận!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.