Cô cố tình nhấn mạnh vào bốn từ “như nước với lửa”.
Bà Trần Di vừa nghe thấy mặt liền sa sầm vào, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Như nước với lửa, không thể sống cùng?! Đúng là đứa con gái sinh ra trong cái nhà không có gia giáo, không có thân thế, đến đạo làm dâu tối thiểu cũng không có! Câu như thế mà mày cũng nói được à?”
Mặt Cố Thiên Tầm vẫn lãnh đạm như thế, “Không có lửa thì chẳng có khói đâu, mẹ ạ.”
“Ông! Ông xem nó kìa...” Bà Trần Di tức giận chỉ tay vào Cố Thiên Tầm rồi gào lên với ông Cảnh Thanh Phong. “Ông xem cái thái độ bây giờ của nó còn có còn muốn ở lại cái nhà này không? Đến nói chuyện với tôi nó còn dám ăn nói kiểu như vậy, nó không coi ai ra gì nữa rồi!”
“Thiên Tầm, sao cô dám ăn nói với mẹ như vậy hả?” Người lên tiếng chỉ trích cô không phải bố chồng, mà là Cảnh Nam Kiêu. Cố Thiên Tầm quay sang nhìn anh ta, mặt anh ta giận tím vào, lớn tiếng giáo huấn cô: “Bình thường cô nói chuyện với tôi như thế tôi bỏ qua được, nhưng mẹ là bậc bề trên, cô nói năng phải có chừng mực chứ!”
Vẻ mặt Cố Thiên Tầm lạnh lùng nhìn anh ta, đang định nói gì đó thì cửa phòng bật mở.
“Bố, mẹ!” là Cảnh Dao. Cô ta gọi gọi một tiếng nhưng vẫn chưa đi vào ngay, chỉ cẩn thận dò xét bên trong. Ánh mắt cô ta nhìn khắp phòng bệnh một lượt rồi dừng lại trên người Cố Thiên Tầm, mắt ánh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251575/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.