Hành động nào cũng rất mạnh bạo, cánh cửa tủ bị anh kéo mạnh tới nỗi rung lên ầm ầm. Nửa đêm thanh vắng, tiếng động ngày khiến người ta phải ghê sợ.
Với những việc làm anh ta đã từng phạm trước đây, Cố Thiên Tầm mặc nhiên không thể ở cùng một phòng với anh ta được. Ôm chiếc gối rồi đi ra ngoài, Cảnh Nam Kiêu lạnh lùng quay đầu nhìn cô: “Cố Thiên Tầm, cô đứng lại”.
Cố Thiên Tầm cố bước nhanh hơn.
Anh nghiến răng: “Tôi bảo cô đứng lại! Cố Thiên Tầm, tốt nhất cô đừng có trêu ngươi tôi.”
Anh ta lúc nào giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhất là khi nghĩ đến việc cô đã trao thân, trao lần đầu tiên cho Mộ Dạ Bạch, trong lòng anh dấy lên một cảm giác khó chịu như bị ngàn ngọn lửu thiêu đốt.
Cố Thiên Tầm dừng bước, vẫn ôm chiếc gối quay lại nhìn anh.“Rốt cuộc là anh muốn gì. Cho dù anh dùng thủ đoạn uy hiếp để giữ tôi lại thì cũng chỉ giữ được cái xác không hồn này thôi! Cảnh Nam Kiêu, anh dùng thủ đoạn để ép tôi nhưng không ép được trái tim tôi đâu!”
Cảnh Nam Kiêu giận dữ, trợn mắt gào lên: “Cô không cần lúc nào cũng phải nhắc nhớ tôi trái tim cô đã thuộc về thằng đó.”
“Còn nữa…..” Anh ta vo tròn bộ đồ ngủ trong tay, hít một hơi thật sâu nhìn cô. “Tối nay, cô ngủ trong phòng.Quay lại.”
“Tôi….”
Cô định phản kháng thì Cảnh Nam Kiêu ngắt lời: “Tôi ngủ ở phòng đọc sách”
“….” Cô tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251542/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.